Giản Úc nghe dì Trương nói qua, con trai dì tên là Trương Tiểu Lỗi, vốn là theo họ của cha, sau đó người đàn ông kia bỏ lại cô nhi quả phụ bỏ chạy, dì Trương liền đổi tên cho đứa nhỏ.
Giản Úc kéo một tờ giấy, lau tay, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Quả nhiên ở phòng khách phát hiện đứa nhỏ tên Trương Tiểu Lỗi kia.
Trương Tiểu Lỗi hiện tại khoảng tám tuổi, bộ dáng rất tốt, đầu tròn trịa, tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng, nhìn rất ngoan ngoãn.
Chẳng qua mấy năm trước đứa nhỏ sinh bệnh nặng một trận, đầu óc bị ảnh hưởng, bởi vậy hành vi biểu hiện hơi có chút không giống với những đứa nhỏ khác, nói chuyện cũng lắp bắp.
Nhìn thấy Giản Úc xuất hiện, Trương Tiểu Lỗi vốn đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, có chút sợ hãi nhìn Giản Úc, ngón tay cũng nắm chặt vạt áo, giống như chịu phạt vậy.
Không biết vì cái gì, Giản Úc nhìn thấy Trương Tiểu Lỗi thẳng tắp đứng thẳng, trong lúc nhất thời liên tưởng đến mình ở thế giới cũ, thời gian mình đang được nhận nuôi.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, trong lòng Giản Úc đối với Trương Tiểu Lỗi có trìu mến không rõ nguyên nhân.
Hắn cười trấn an Trương Tiểu Lỗi: "Đừng sợ."
Nói xong, vì hạ thấp lòng đề phòng của tiểu hài tử, hắn chủ động hỏi: "Em gọi Trương Tiểu Lỗi đúng không?"
Đôi mắt Trương Tiểu Lỗi tròn trịa như trái nho, chỉ là rụt rè, không dám ngẩng đầu nhìn người: "Em, em..."
Giản Úc cảm thấy đứng nói chuyện có chút mệt mỏi, vì thế đi tới sofa ngồi xuống, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, gọi Trương Tiểu Lỗi: "Lại đây, ngồi bên cạnh anh."
Trương Tiểu Lỗi từng bước từng bước di chuyển đến bên cạnh Giản Úc ngồi xuống, sau đó cúi đầu, nắm chặt ngón tay của mình.
Giản Úc còn rất thích loại tiểu hài tử không ồn ào này, chỉ là Trương Tiểu Lỗi không khỏi cũng quá mức an tĩnh, nếu như tình trạng này diễn ra trường kỳ, không nhất định là chuyện tốt.
Vì thế Giản Úc tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ: "Bình thường ở trường thế nào?"
Trương Tiểu Lỗi lần này càng trầm mặc, qua hơn nửa phút, mới lắp bắp nói: "Sống, sống không tốt."
Giản Úc càng hạ thấp thanh âm: "Có ngại nói cho anh không?"
Có lẽ thanh âm Giản Úc quá ôn nhu, hoặc có lẽ là ánh mắt hắn nhìn Trương Tiểu Lỗi mang theo cổ vũ.
Trương Tiểu Lỗi cuối cùng vẫn nói ra tình hình thực tế của mình: "Các bạn cùng lớp đều, đều cười em ngốc, có, có nam sinh còn đánh em."
Giản Úc quyết đoán mở miệng: "Bọn họ đánh em, em liền đánh lại. Lần sau họ sẽ không dám trêu chọc em."
"A?" Trương Tiểu Lỗi rốt cục ngẩng đầu lên, có điều vẻ mặt toàn là kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên nó nghe được những lời như vậy, trong lúc nhất thời căn bản không biết phản ứng thế nào.
Kỳ thật nó cũng nói tình huống ở trường của mình cho dì Trương, nhưng dù sao dì Trương cũng là người thế hệ trước, đôi khi tư duy tương đối hình mẫu, dì biết Trương Tiểu Lỗi ở trường bị khi dễ, kết quả còn luôn khuyên nó phải cùng bạn học làm tốt quan hệ, như vậy sẽ không bị đánh.
Bởi vậy sau đó Trương Tiểu Lỗi bị khi dễ lợi hại hơn nữa, cho dù đầu cũng bị người đánh chảy máu, nó cũng không nói cho dì Trương.
Trương Tiểu Lỗi hơn nửa ngày mới sững sờ mở miệng đáp: "Nếu, nếu em đánh không được, vậy thì làm sao bây giờ?"
Giản Úc cười nói: "Đánh không lại liền tới tìm anh. Em lần sau nói với họ, em có một người anh trai cho em làm chỗ dựa, nhớ không?"
Trương Tiểu Lỗi há miệng: "Thật, thật sao?"
"Đúng vậy." Giản Úc sờ sờ cái đầu tròn của hắn, "Chẳng qua mùa đông tới anh sẽ rời đi, em vẫn phải tự mình học cách phản kích mới được."
Trương Tiểu Lỗi bị làn sóng tin tức này làm cho choáng ngợp: "Anh, anh, anh muốn đi đâu?"
Giản Úc một tay chống cằm, lười biếng nói: "Cái này, tạm thời không biết."
Hắn đến lúc đó chính là người có năm mươi triệu, năm cuối cùng của sinh mệnh, đi đâu để vượt qua đây? Nếu không thì tìm một hòn đảo nhỏ có phong cảnh đẹp để sống? Hoặc tiếp tục ở lại thành phố lớn ăn uống vui chơi mỗi ngày?
Tầng hai, trước cửa thư phòng.
Lục Chấp xử lý xong hai văn kiện, đang định xuống lầu, liền nghe Giản Úc nói chuyện mình sẽ rời đi vào mùa đông năm sau.
Không biết vì sao, một khắc kia, động tác của Lục Chấp cư nhiên dừng lại một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn tiếp tục đi xuống cầu thang.
Hiệp nghị giữa hắn và Giản Úc vốn cũng chỉ là một năm, đây là chuyện vốn đã định sẵn.