Ốm Yếu Thụ Ở Ngược Văn Làm Cá Mặn

Chương 22

Lục Chấp rũ mắt xuống, nhìn Giản Úc bên cạnh một cái, ánh mắt thâm sâu.

Cố Bắc bị đánh vào mặt ngay tại chỗ, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, hung tợn nhìn về phía Giản Úc: "Cậu cười cái gì?"

Trên mặt Giản Úc lộ ra một chút mờ mịt: "Tôi không cười."

Cố Bắc cũng không đến mức thật sự ngốc như vậy, không dễ dàng bị lừa gạt: "Cậu lừa gạt ai đấy? Tôi rõ ràng đã nghe cậu cười!"

Nếu đã trốn không thoát, Giản Úc cũng không che dấu nữa, hữu tình nhắc nhở: "Cố tiên sinh, không phải ai cũng có thể quản lý tốt một tập đoàn lớn như Lục thị."

Chưa kể hắn là người xuyên sách, biết Lục Chấp vẫn vững vàng ngồi ở vị trí tổng giám đốc, căn bản không bị Cố Bắc làm dao động.

Chỉ cần nói trạng thái này của Cố Bắc thôi, thật sự không giống người có thể làm tổng giám đốc, đại khái nguyên nhân là hắn quanh năm trà trộn vào chỗ thanh sắc, cả người hắn đều lộ ra một cỗ hư nhược như bị vét sạch tinh khí, dưới đáy mắt lại có một tầng màu xanh đen nhàn nhạt.

Rõ ràng Cố Bắc và Lục Chấp là cùng một mẫu thân, bộ dáng có một hai phần tương tự, hết lần này tới lần khác một người trên trời, một người dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh.

Bên này, Cố Bắc nghe được lời của Giản Úc, liền tức giận ngay tại chỗ, một bước bước tới: "Cậu cho rằng mình là ai, cũng dám bình luận về tôi!"

Nhưng mà hắn còn chưa thể tiến đến gần thân thể Giản Úc, đã bị Lục Chấp lạnh lùng lên tiếng ngăn lại: "Cố Bắc, chú ý lời nói và hành động của anh."

Lúc Lục Chấp lạnh lùng, đôi mắt trầm như băng giá, chỉ cần liếc mắt nhìn người một cái, khí thế đối phương cũng sẽ yếu đi.

Cố Bắc cũng vậy, hắn cứng rắn khắc chế cơn giận dữ của mình, sau đó miễn cưỡng cười cười: "Nói cái gì vậy? Tốt xấu gì tối nay cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau về nhà, tôi làm sao có thể làm ra chuyện khiến mọi người mất hứng?"

Nói xong, còn làm một cái thủ thế: "Đi thôi, ba mẹ đều đang chờ chúng ta, lề mề nữa đồ ăn đều sẽ lạnh."

Giản Úc thưởng thức cách một người biến sắc tại chỗ, sau đó cùng Lục Chấp tiếp tục đi vào trong.

Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, đã đến giờ dùng bữa tối.

Giản Úc đi thẳng đến phòng ăn.

Quả nhiên, ba Lục mẹ Lục đã chờ ở bên bàn ăn.

Có thể thấy được quan hệ của hai vợ chồng này không tốt, ngay cả ăn cơm, cũng ngồi cách xa một khoảng.

Bố trí phòng ăn rất hoa lệ, trần nhà treo đèn pha lê chói mắt, thức ăn trên bàn ăn cũng rất phong phú, sơn hào hải vị bày đầy một bàn, nhưng mà cả phòng ăn lại lạnh như băng, không có một tia nhân tình.

Giản Úc vì muốn quen thuộc hơn với tác phong của người nhà này, bất động thanh sắc đánh giá hai người trước bàn ăn một cái.

Thấy bọn họ đi vào phòng ăn, Lục Thiệu Hoa ngồi ở vị trí chính chào hỏi một tiếng: "Ngồi đi."

Lúc Lục Thiệu Hoa còn trẻ, cũng là đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tập đoàn Lục thị, bởi vậy cho dù là bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, tư thế cũng rất ổn trọng, rất có một cỗ khí thế không giận tự uy.

Nếu thật sự tính ra, hắn là người duy nhất trong nhà này có chút quan tâm đến Lục Chấp, dù sao Lục Chấp cũng là con ruột của hắn.

Thế nhưng, chút quan tâm đó cũng rất nhỏ, hắn càng để ý chính là Lục Chấp có quản lý tốt tập đoàn Lục thị hay không, đủ để áp đảo các tiểu bối khác của Lục gia hay không, về phần bản thân Lục Chấp có vui hay không, hắn sẽ không quá để ý.

Triệu Mộ Nhã cũng ngước mắt nhìn Giản Úc cùng Lục Chấp một cái, ngay sau đó rất nhanh liền dời tầm mắt.

Bà là một phụ nhân tương đối ung dung hoa quý, mặc một thân sườn xám, trên vai khoác khăn choàng lông thú, tóc búi sau đầu, dùng một cây trâm biệt biệt.

Bộ dáng của bà cũng rất đẹp, nhưng bởi vì cả người không có hưng trí, cái loại mỹ mạo này cũng thiếu đi một tia sinh cơ.

Lục Chấp mang theo Giản Úc đi về phía bàn ăn, thay hắn kéo ghế ra: "Ngồi đây."

"Được." Giản Úc nghe lời ngồi xuống.

Lục Chấp kề sát hắn, ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Cố Bắc cũng ngừng chơi bật lửa, ngồi ở vị trí bên cạnh Triệu Mộ Nhã.

Thấy tất cả mọi người ngồi xuống, Lục Thiệu Hoa lại lên tiếng: "Ăn cơm trước đi, chuyện khác, cơm nước xong rồi nói sau."

Giản Úc nhạy bén nhận ra, chuyện khác, có lẽ có liên quan đến mình.

Chẳng qua đó cũng là chuyện chờ lát nữa, trước tiên lấp đầy bụng rồi nói sau.