Ánh sáng đèn đường bên ngoài thỉnh thoảng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, rơi vào trong đôi mắt to của Giản Úc, làm cho con ngươi của hắn sáng lấp lánh, rực rỡ như sao.
Lục Chấp không khỏi cũng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng một chút.
Nam sinh trông rất mong manh, như thể một cơn gió là có thể thổi bay cậu ta xuống, nhưng tâm lực của cậu ta lại đặc biệt tốt.
Không lâu sau, chiếc xe đến nhà cũ.
Giản Úc và Lục Chấp cùng nhau xuống xe.
Cũng chính là lúc này, Giản Úc phát hiện, sắc mặt Lục Chấp dường như trầm hơn lúc ở trên xe không ít.
Có thể thấy, quan hệ giữa hắn và người nhà quả thật không tốt.
Giản Úc ý thức được điểm này, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đi sang bên cạnh một bước, tới gần Lục Chấp, sau đó ngửa đầu hỏi: "Lục tiên sinh, tôi có thể kéo ngài đi vào không?"
Hắn thấp hơn Lục Chấp phân nửa cái đầu, lúc ngửa đầu nhìn về phía Lục Chấp, có vẻ đặc biệt nhu thuận cùng ngoan ngoãn.
Lục Chấp suy tư một chút, trả lời: "Có thể."
Tuy rằng hắn không quan tâm đến ý kiến của người khác, nhưng bọn họ đối với người ngoài là người sắp kết hôn, đương nhiên phải làm bộ một chút.
Giản Úc thấy hắn đồng ý, liền vươn tay, kéo cánh tay Lục Chấp.
Lực lượng của hắn không phải là rất lớn, giống như một con mèo, lười biếng đến gần chủ sở hữu.
Lục Chấp vốn không quen làm loại động tác thân mật này với người khác, nhưng ngoài ý muốn, lúc Giản Úc giữ chặt lấy hắn, hắn cũng không bài xích.
Có lẽ là bởi vì bộ dáng Giản Úc quá nhu thuận, thoạt nhìn rất vô hại.
Kế tiếp, Giản Úc kéo Lục Chấp, cùng nhau đi về phía nhà cũ.
Trong lòng Giản Úc cảm thán, người chuyên nghiệp như hắn đã không còn nhiều lắm, thời thời khắc khắc ghi nhớ thân phận đối tượng thỏa thuận kết hôn với mình, nói phối hợp liền phối hợp.
Cùng lúc đó, Giản Úc cũng quan sát nhà cũ cách đó không xa.
Lục gia không hổ là danh môn thế gia, khắp nơi đều lộ ra nội tình, nhà cũ chiếm diện tích phi thường rộng, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Giản Úc vừa mới ở trên xe tra một chút, nghe nói bên nhà cũ còn có sân golf, trường đua ngựa, hồ bơi các loại, tóm lại tựa như một trang viên tư nhân siêu lớn.
Lục Chấp dẫn theo hắn, đi tới trước một tòa nhà trong đó.
Ở cửa đã đứng hai hàng người giúp việc và vệ sĩ, mỗi người đều được huấn luyện kỹ lưỡng, đồng loạt khom người hô: "Nhị thiếu gia, Giản tiên sinh."
Lục Chấp thản nhiên "Ừ" một tiếng, sau đó mang theo Giản Úc đi vào trong toà kiến trúc.
Vừa đi chưa được mấy bước, bọn họ liền gặp một người đàn ông đang nghiêng người dựa vào vách tường.
Người đàn ông này tựa hồ là cố ý ở đây chờ bọn họ, khoát một chân tựa vào vách tường, tay đang chơi bật lửa, nhìn thoáng qua hai người đang nắm tay trước mắt, lập tức cười nhạo một tiếng: "Thật đúng là ân ái a."
Giản Úc nghe giọng điệu không tốt của người này, mơ hồ biết người này là ai, hẳn là anh trai tiện nghi Cố Bắc của Lục Chấp, con trai của mẹ Lục và chồng cũ.
Chẳng qua, Giản Úc thấy Lục Chấp mắt không chớp tiếp tục đi về phía trước, hắn cũng ngoan ngoãn đi theo, không quản Cố Bắc nữa.
Cố Bắc không định cứ như vậy buông tha, ngữ khí mang theo chút hận ý: "Lục Chấp, cậu vĩnh viễn đều không để ai vào mắt như vậy sao?"
Cố Bắc theo mẹ đến Nhà họ Lục, rõ ràng là thân phận trưởng tử, nhưng hết lần này tới lần khác đều không được đối đãi bằng Lục Chấp, điều này khiến trong lòng hắn vẫn nghẹn một cỗ lửa, thời thời khắc khắc đều ảo tưởng triệt để giẫm Lục Chấp dưới chân.
Nhưng mà, lúc trước hắn dùng rất nhiều thủ đoạn, đều bị Lục Chấp dễ dàng hóa giải.
Điều này cũng làm cho hắn oán hận Lục Chấp càng sâu.
Lúc này, Lục Chấp cuối cùng cũng dừng bước, giống như bố thí nhìn hắn một cái: "Có việc?"
Cố Bắc không dựa vào tường nữa, đứng thẳng người, đi về phía bọn họ hai bước, không có ý tốt cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chính là nhắc nhở cậu một chút, vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, cậu ngồi cũng đủ lâu rồi, có phải nên đổi cho người khác ngồi không?"
Ngụ ý, hắn muốn tranh đoạt vị trí tổng giám đốc.
"Phốc ——"
Giản Úc thật sự là không nhịn được, không chú ý cười ra tiếng, sau đó vì tỏ vẻ lễ phép, che dấu ho khụ.
Nhưng mà, chung quanh đều cực kỳ an tĩnh, tiếng hắn vừa mới cười ra, đã truyền vào lỗ tai ba người ở đây.
Tiếng cười này của hắn có thể nói là ý tứ trào phúng mười phần.