Em Là Ánh Sao Trời

Chương 11: Không Nói Tái Kiến (5)

Hình Tín Hàm khi nãy còn thắc mắc, Điền Vũ Nhi như thế nào lại đột nhiên muốn tỏ ra thân thiết với cô, thì ra đều có mục đích cả.

Hình Tín Hàm chớp chớp mắt, cười nói: “Không phải a, đó là anh trai tôi.”

Điền Vũ Nhi trong lòng mừng thầm, “À… Đã kết hôn chưa?”

Hình Tín Hàm hơi hơi nhướng mày, rất tự nhiên mà phun ra một câu: “Rồi.”

Điền Vũ Nhi: “……” Cô tiếc nuối mà thở dài, nói: “Thì ra, tiếc quá.”

Hình Tín Hàm không tiếng động mà hừ cười, quay đầu bắt đầu dùng bữa, không hề để ý đến Điền Vũ Nhi, sau lại kính rượu, Chu Sở Phong một hai phải cùng Hình Tín Hàm uống một chén, Hình Tín Hàm vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn của Tô Nam nói tốt nhất không nên uống rượu, vì thế liền cầm chén trà đứng lên, có chút xin lỗi nói: “Ngại quá, tôi không thể uống rượu, lấy trà thay rượu, có được không?”

Chu Sở Phong cùng cô chạm chạm ly, cười nói: “Không ngại.”

“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Hình Tín Hàm đáp lại một câu: “Hợp tác vui vẻ.”

Chu Sở Phong lần đầu tiên thấy Hình Tín Hàm liền chủ động muốn cùng cô nói chuyện phiếm cười giỡn, sau lại muốn cùng cô trao đổi Wechat, hơn nữa tình huống hiện tại, Điền Vũ Nhi càng thêm xác định, nam nhân này là đối với Hình Tín Hàm có ý tứ.

Cô ngồi ở trên chỗ ngồi, từ đáy mũi thấp thấp mà phát ra một tiếng hừ, tuy rằng cô cũng không thích Chu Sở Phong, cùng hắn cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè xã giao, nhưng cô như cũ không thích Chu Sở Phong đi thích Hình Tín Hàm.

Hình Tín Hàm xuất phát điểm luôn hướng theo kiểu nhân vật nữ nhẹ nhàng, mà Điền Vũ Nhi tuy rằng ngay từ đầu nổi tiếng được công chúng gọi là hoa đán, nhưng mấy năm nay bước chân sang thể loại điện ảnh, cũng đi theo thiên hướng nữ chính giống Hình Tín Hàm, các loại tài nguyên khẳng định sẽ cùng Hình Tín Hàm đυ.ng phải, yêu cầu tranh đoạt.

Hiện tại bộ điện ảnh này Hình Tín Hàm là nữ chính, mà cô chỉ là nữ phụ, Điền Vũ Nhi vốn dĩ trong lòng liền không thoải mái, hiện giờ bằng hữu của mình cũng đối tốt với Hình Tín Hàm, cô tự nhiên càng khó chịu.

Bữa tiệc đã xong, Điền Vũ Nhi sau khi nghe Hình Tín Hàm nói Hình Mộ Bạch đã kết hôn cũng không muốn tỏ ra thân thiết nữa, trở lại dáng vẻ không ưa thích gì cô.

Hình Tín Hàm lên xe trở về nhà, đẩy cửa bước vào nhà liền nghe thấy Cây Đậu kêu: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Hình Tín Hàm bất đắc dĩ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nó, nói: “Ta là Hàm Hàm.”

Cây Đậu: “Muốn Hàm Hàm vui vẻ! Muốn Hàm Hàm vui vẻ!”

“Giỏi,” cô bị con vẹt chọc cho phát cười, “Ta rất vui vẻ.”

Hình Tín Hàm cầm quần áo đi tắm rửa, sau khi ra tới Cây Đậu lại bắt đầu kêu “Thiếu gia” cùng “Tô Nam”, Hình Tín Hàm đi đến bên Cây Đậu liền dùng điện thoại ghi âm tiếng kêu của nó, sau đó lại gửi cho hắn: 【 Gần đây Cây Đậu vẫn luôn kêu tên anh, có thể tưởng là anh, anh muốn hay không ngày nào đó có rảnh đi xem nó? 】

Tô Nam không có trả lời, Hình Tín Hàm cũng không ngại, bởi vì cô đại khái đoán được hắn đang có việc bận, khẳng định là không có nhìn đến, bằng không hắn sẽ trả lời cô.

Thẳng đến sau nửa đêm, Tô Nam mới từ phòng giải phẫu ra tới thay đổi quần áo về phòng nghỉ, hắn cầm lấy di động xem thời gian liền thấy tin nhắn của Hình Tín Hàm gửi cho mình, hắn click mở giọng nói liền nghe được Cây Đậu kêu to, nhìn di động cười mắng một câu: “Xú nhãi con, không uổng phí sức lực dạy ngươi nói chuyện cho ngươi ăn cái gì, cư nhiên còn nhớ rõ bổn thiếu gia.”

【 Được, đợi chúng ta đều có thời gian rảnh sẽ gặp nhau. 】

Hình Tín Hàm nửa đêm tỉnh lại, xuống giường đi rót nước uống, uống xong ở mép giường ngồi một lát, đang muốn tiếp tục lên giường ngủ, điện thoại đặt ở tủ đầu giường liền có thông báo, Hình Tín Hàm cầm lấy, phát hiện là tin nhắn trả lời Wechat của Tô Nam.

Cô nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, sắp 3 giờ sáng.

Vì thế Hình Tín Hàm thuận miệng hỏi câu: 【 Mới vừa xong sao? 】

Tô Nam không nghĩ tới cô lúc này còn thức, sửng sốt, thậm chí như vậy một cái chớp mắt hắn tự luyến mà cho rằng, cô là chờ hắn trả lời mới vẫn chưa thể đi ngủ.

Theo sau, Tô Nam liền ma xui quỷ khiến mà cầm điện thoại bước ra ngoài gọi cho Hình Tín Hàm.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gọi điện cho nhau, Hình Tín Hàm nhìn màn hình nhấp nháy cuộc gọi tới của hắn, trong nháy mắt cảm thấy có gì đó trong l*иg ngực, hô hấp đình trệ.

Trái tim bất tri bất giác mà cũng đập liên hồi, cô chậm rãi nhấn nghe, đem điện thoại đặt ở bên tai, ống nghe kia đoan truyền đến một tiếng nói hơi thấp hơi khàn, “Côi như thế nào còn chưa ngủ?”

Hình Tín Hàm vừa muốn nói chuyện giải thích, Tô Nam lại nói: “Thức đêm không tốt cho sức khỏe.”

Trên mặt cô bỗng chốc hiện lên một ý cười nhạt, thanh âm không biết có phải hay không bởi vì thời gian này đã quá nửa đêm, cực kì an tĩnh, nhiễm một tia mềm mại, “Không có thức đêm, chính là nửa đêm tỉnh, đi uống một cốc nước, vừa vặn thấy tin nhắn trả lời của anh.”

Tô Nam nhíu nhíu mày, “Cô thường xuyên nửa đêm tỉnh sao?”

Hình Tín Hàm cười khẽ, “Vâng, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm.”

Tô Nam trầm ngâm một lát, nói: “Nếu có thể trước khi ngủ nên uống một ly sữa bò, hẳn là sẽ tốt một chút.”

“Mẹ tôi sắp tới làm một ít túi thơm, chờ thêm hai ngày tôi về nhà nhìn xem, bảo bà ấy làm một túi thơm an thần, tôi đưa cho cô.”

“A?” Hình Tín Hàm ngượng ngùng nói: “Có thể hay không quá phiền toái anh không?”

“Sẽ không.” Tô Nam cười cười, “Không cần băn khoăn.”

Tiếng cười hắn cách ống nghe theo sóng điện mà truyền tới, chui vào lỗ tai Hình Tín Hàm, như có như không, chọc đến mặt cô bắt đầu nóng lên, Hình Tín Hàm theo bản năng mà cúi thấp đầu.

“Vậy cảm ơn anh trước, bác sĩ Tô.” Thanh âm của cô vô cùng nhẹ, giống như là lông chim nhẹ nhàng phất quá.

“Không cần cảm ơn,” hắn cười bất đắc dĩ, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi. Còn có ——”

Tô Nam dừng một chút, nói: “Kêu tôi là Tô Nam đi.”

“Được.” Hình Tín Hàm cười, thử gọi một tiếng: “Tô Nam.”

Tô Nam cười cười, “Về sau như vậy kêu là được.”

“Ừm.”

Hai người trầm mặc một lát, Hình Tín Hàm nói: “À… Không có chuyện gì khác, tôi cúp máy nha?”

Tô Nam đồng ý, khi cô chuẩn bị cúp máy, hắn đột nhiên lại nói: “Từ từ!”