Em Là Ánh Sao Trời

Chương 10: Không Nói Tái Kiến (4)

Hình Tín Hàm đã sớm đem khẩu trang cùng mũ lưỡi trai che kín mặt mình lần nữa, đứng yên nhìn hắn một cái, cùng Lâm Sơ Thanh chào tạm biệt xong xuôi, lựa lúc Hình Mộ Bạch không để ý, cô đi vội về phía trước

Khoảng cách đến Tô Nam càng ngày càng gần, Hình Tín Hàm lặng lẽ nắm chặt nắm tay.

Trong nháy mắt cô ở phía sau lưng hắn, Hình Tín Hàm vươn ngón tay tới trộm mà kéo kéo ngón tay hắn cũng đang buông xuống.

Tô Nam xoay người lại, cô nheo mắt, con ngươi tràn ngập ý cười, Hình Tín Hàm thả ngón tay ra, lại giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu chào tạm biệt.

Ngực hắn giống như có cái gì rót vào, rung động, hắn giơ tay hướng cô phất phất tay.

Sau một hồi Hình Tín Hàm đã biến mất sau cánh cửa thang máy, Tô Nam vẫn còn đứng yên đó, mắt nhìn vào ngón tay, cảm giác khi nãy cô chạm vào vẫn còn nguyên vẹn không thay đổi.

Người đối diện nãy giờ đợi hắn đã lâu, cơ hồ muốn bắt đầu kêu to: “Tô Nam? Tô Nam!”

“Hả…… A?” Tô Nam khóe miệng giơ lên, che giấu không được mà vui vẻ, thanh âm sung sướиɠ mà đối với đối phương nói: “Tôi đang nghe tôi đang nghe, cô nói.”

Chờ Tô Nam nghe xong điện thoại, ở cách đó không xa Lâm Sơ Thanh bày ra dáng vẻ biếng nhác, dựa tường ôm vai đem hết thảy sự việc nãy giờ bỏ vào trong mắt, trêu chọc hắn: “Trộm kéo tay một chút, mà vui vẻ vậy hả?”

Tô Nam gãi gãi thái dương, hắc hắc cười, “Siêu vui vẻ.”

Sau đó hắn giơ tay lên hoảng loạn nhìn, “Tôi có nên học theo người khác không, không rửa tay!”

Lâm Sơ Thanh cười nhạo, “Không tiền đồ.” Cô đánh vào tay hắn một chút, cảm giác đau đớn đánh úp lại, thay thế cho cảm giác tê rần khi nãy len lỏi vào tim gan, Tô Nam ở phía sau thực tức giận mà trừng mắt nhìn theo Lâm Sơ Thanh đã đi về phía trước.

Hình Tín Hàm ở trên đường trở về bị Hình Mộ Bạch đặt ra nghi vấn thật lâu, cuối cùng vẫn là cô đem vấn đề ném lại trên người hắn, đem chuyện chung thân đại sự của hắn ra mà quản lại hắn mới tạm thời quên đi vấn đề của Hình Tín Hàm.

Hình Mộ Bạch đưa Hình Tín Hàm trở về chung cư, dặn dò cô nên ngủ sớm một chút liền đi trở về, Hình Tín Hàm vừa về tới liền tắm rửa một lát, trước khi lên giường còn nói chuyện vài câu với con vẹt, Cây Đậu: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Hình Tín Hàm cười rộ lên, hỏi: “Ngươi là tưởng hắn sao?”

“Ai, thời gian sau ta đi đóng phim ở các nơi khác rất xa phải làm sao bây giờ? Không thể mang ngươi theo cùng đi được…” Hình Tín Hàm sờ sờ đầu của nó, “Được rồi tiểu gia hỏa, ngủ thôi, ngủ ngon.”

Hình Tín Hàm mới vừa lên giường nằm xuống, điện thoại đặt bên cạnh liền lóe sáng, cô sờ qua, nhìn vào, là tin nhắn của Tô Nam.

Bác sĩ Tô: 【 ngủ ngon. 】

Hình Tín Hàm giơ điện thoại môi, trả lời: 【 mơ đẹp. 】

Sáng sớm mặt trời vừa mọc Hình Tín Hàm đã dậy, rửa mặt trang điểm thay quần áo, lát sau Kỳ Kỳ cùng Cáp Thu cũng đã đến nhà cô.

Hôm nay là ngày cúng nghi thức để chính thức khởi quay “Không Nói Tái Kiến”.

Sau khi tới địa điểm, Hình Tín liền lấy kính mát trong tay đeo vào, sau đó xuống xe.

Chu Sở Phong đã tới từ trước, thấy cô liền bước đến, cùng Hình Tín Hàm chào hỏi: “Chào, tới sớm hơn cô một chút.”

Hình Tín Hàm nâng khóe môi, cười cười, chỉ trả lời hắn một câu: “Buổi sáng tốt lành.”

Cuối cùng ngoại trừ Điền Vũ Nhi vẫn chưa xuất hiện, những người khác đều đã đến đông đủ, tất cả mọi người ở dưới ánh nắng chói chang chờ cô một hồi lâu.

Kỳ Kỳ mang ô ra che nắng cho Hình Tín Hàm, còn đem quạt mini đưa Hình Tín Hàm, sợ cô say nắng phát bệnh.

Đạo diễn chờ không kiên nhẫn, cơ hồ muốn nổi giận lôi đình, Điền Vũ Nhi mới khoan thai tới muộn, nhìn mọi người thực xin lỗi nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, hai ngày nay mắc bệnh phải uống thuốc, cho nên buổi sáng ngủ quên.”

“Được rồi, nếu người đều đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu tổ chức nghi thức thôi!” Đạo diễn nói lớn.

Hình Tín Hàm, Chu Sở Phong cùng Điền Vũ Nhi vài vị diễn viên chính theo thứ tự dâng hương, sau khi nghi thức xong xuôi nhân viên cả đoàn làm phim cùng nhau chụp ảnh chung, theo sau Hình Tín Hàm liền phải lên xe rời đi, Chu Sở Phong thời điểm cô sắp đi liền gọi với theo, “Tín Hàm!”

Hình Tín Hàm quay đầu, Chu Sở Phong quơ quơ trong tay di động, cười nói: “Về sau còn phải cùng nhau làm việc vài tháng, thêm cái WeChat đi.”

Hình Tín Hàm xuất phát từ lễ phép, gật đầu đáp ứng, cùng hắn trao đổi số WeChat.

Chu Sở Phong giơ lên cười, phất tay nói: “Buổi tối gặp lại.”

Hình Tín Hàm đáp lại: “Vâng.”

Buổi tối là tiệc mừng khởi quay của đoàn phim.

Kỳ Kỳ hỏi Hình Tín Hàm đi nơi nào, Hình Tín Hàm nói: “Về nhà đi, thời gian tiếp phải ở trong đoàn phim không có nhiều thời gian về nhà.”

Hình Tín Hàm sau khi về tới nhà liền gọi điện cho Hình Mộ Bạch, hỏi hắn có rảnh thì cùng về đi, bởi vì hắn vẫn còn đi công tác , nếu về nhà thì tối nay phải xuất phát đi liền.

Chạng vạng Hình Mộ Bạch trở về nhà, Hình Tín Hàm cùng Hình Mộ Bạch ở lại với Hình Hàm Quân cùng nhau ăn cơm chiều, sau đó Hình Mộ Bạch lái xe chở Hình Tín Hàm đưa đến đoàn phim để tham dự buổi tiệc mừng.

Hình Tín Hàm xách túi xuống xe, mới vừa vào đại sảnh, Hình Mộ Bạch liền đuổi theo, trong tay của hắn cầm di động của cô, Hình Mộ Bạch đem điện thoại đưa Hình Tín Hàm, chọc trán cô nói: “Quên trước quên sau!”

Hình Tín Hàm che lại cái trán cười, giả vờ giận hắn: “Ai nha, anh! Anh không cần dùng sức nhiều vậy đâu, rất đau!”

Hình Mộ Bạch phì cười, Hình Tín Hàm bắt lấy ngón tay hắn kéo xuống, “Thật sự đau, không giỡn đâu, anh về sau đừng có làm vậy với bạn gái đó, sẽ chọc người ta tức giận, tức giận cuối cùng còn không muốn gả cho anh”

Hắn nhíu mày, vừa muốn nói tiếp, Hình Tín Hàm liền đi phía trước chạy tới: “Em đi đây, tạm biệt!”

“Nhớ đối xử với bác sĩ Lâm tốt một chút đó!”

“Thật tình… Nha đầu thúi!”

Điền Vũ Nhi vừa đến buổi tiệc liền nhìn thấy Hình Tín Hàm cùng Hình Mộ Bạch nói chuyện với nhau thật vui, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Hình Mộ Bạch, người nam nhân này trên người phát ra hormone nam tính mãnh liệt, đứng ở chỗ đó tựa như cây bạch dương trước gió, dáng người như tạc, một thân cao lớn, còn rất tuấn tú.

Điền Vũ Nhi đi phía trước đồng thời thời điểm Hình Mộ Bạch vừa lúc xoay người đi ra ngoài, cô cố ý gỡ xuống kính râm, hướng hắn bên kia chếch đi chút, tưởng cùng hắn tới chính diện gặp mặt.

Điền Vũ Nhi tự tin tràn đầy nghĩ thầm, hắn nếu có thể quan tâm đến Hình Tín Hàm, khẳng định cũng sẽ để mắt đến mình.

Kết quả, Hình Mộ Bạch đi mau đến trước mặt liền xoay hướng khác, sau đó tiếp tục mắt nhìn thẳng đi nhanh về phía trước, bước ra khỏi nhà hàng.

Đừng nói cùng cô chính diện gặp được, ngay cả gặp thoáng qua đều không có.

Điền Vũ Nhi sững sờ đứng tại chỗ vài giây, theo sau căm giận mà cắn chặt răng, dẫm lên giày cao gót lên lầu hai.

Vốn dĩ chỗ ngồi Hình Tín Hàm cùng Điền Vũ Nhi chỗ ngồi trung gian cách Chu Sở Phong, Điền Vũ Nhi từ trước tới nay vẫn luôn tỏ ra không muốn nói chuyện với Hình Tín Hàm, lại đột nhiên chủ động muốn đổi ghế với Chu Sở Phong, Chu Sở Phong trong lòng có một chút không vui, nhưng ở đây có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, hắn là một cái nam sĩ không nên cự tuyệt, vì thế cùng Điền Vũ Nhi thay đổi chỗ ngồi.

Điền Vũ Nhi mới vừa ngồi xuống, liền nghiêng đầu để sát vào Hình Tín Hàm, hỏi cô: “Vừa rồi ở lầu một người cùng cô nói chuyện, là bạn trai của cô sao?”