Em Là Ánh Sao Trời

Chương 7: Không Nói Tái Kiến (1)

Tô Nam bởi vì lời nói của Hình Tín Hàm trước khi đi mà phấn khích cực độ, không biết có phải cảm xúc bị ảnh hưởng hay không, hứng thú tăng vọt, hắn trở về Đài Cầu Thính liền bắt đầu đánh thắng, đến cuối cùng ép cho Chu Phóng cùng La Các trực tiếp ném gậy bida nói không chơi nữa.

Tô Nam đặc biệt cao hứng mà nói: “Đi, mời hai người một bữa cơm.”

La Các thập phần khó hiểu, nói: “Tôi nói này Tô thiếu gia, cậu ngay từ đầu tới Đài Cầu Thính cảm xúc chính là cực kỳ tệ, như thế nào trên đường đi ra ngoài trong chốc lát, trở về dường như liền thay đổi cảm xúc vậy.”

Ngay từ đầu cảm xúc không tốt là bởi vì hắn còn để tâm đến sai lầm ở Wechat kia mà muộn phiền, muốn liên lạc với Hình Tín Hàm lại không dám nhắn cho cô, mỗi ngày đều chìm trong lo âu, sau lại ngoài ý muốn gặp cô, cô không những không ghét hắn, còn nói không ngại để hắn gọi cô như vậy, thậm chí, cô không chỉ chủ động giải thích sự kiện tai tiếng kia với hắn, còn phát tín hiệu về sau muốn gặp lại hắn.

Hắn đương nhiên vui vẻ!

Chu Phóng hừ một tiếng, “Còn hỏi? Khẳng định là đã gặp mặt cô gái cậu ta thích rồi.”

Tô Nam cười hì hì, xoay người dựa vào trụ bàn bida, nhàn nhã mà dùng tay chống đỡ bàn bên cạnh, “Lại nói tiếp, Chu Phóng, tôi thật sự cảm ơn cậu vì con vẹt kia, quá uy lực!”

Hiện tại đã bắt đầu giúp hắn có cơ hội gặp mặt Hình Tín Hàm.

Chu Phóng: “……”

Một bên vui vẻ bao nhiêu thì bên còn lại sầu não bấy nhiêu, hắn hiển nhiên cũng không phải muốn đề cập đến chuyện này, khuôn mặt lạnh tanh hướng ra bên ngoài.

Tô Nam ở phía sau tiểu nhân đắc chí cười hắc hắc, còn cố ý giở giọng cảm khái kí©ɧ ŧɧí©ɧ Chu Phóng: “Hàm Hàm hiện tại rất thích nó! Còn muốn tôi có thời gian đi thăm Cây Đậu.”

Chu Phóng càng thêm sinh khí hối hận, mở cửa bước ra, ngay sau đó “Phanh” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.

.............................

Ngày 17 tháng 6 lúc 3 giờ sáng, Tô Nam nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói là khu xưởng sản xuất plastic có hỏa hoạn, yêu cầu hắn mau chóng chạy tới bệnh viện cấp cứu lập tức cho các nạn nhân trong vụ hỏa hoạn.

Hình Tín Hàm buổi sáng tỉnh lại mới thấy được tin tức này, cô lập tức nhấn máy gọi điện, ngữ khí lo lắng mà dồn dập hỏi: “Anh hai, anh có khỏe không? Không bị thương chứ?”

Hình Mộ Bạch nhìn cánh tay bị băng bó, thấp giọng nói: “Không có việc gì, đừng lo lắng.”

Hình Tín Hàm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó lại hỏi: “Anh về nhà chứ?”

Hình Mộ Bạch lời nói quạnh quẽ nói: “Không có. Hai ngày trước vừa mới về, trong đội có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, chưa kịp.”

Hình Tín Hàm nghĩ nghĩ, cùng hắn thương lượng nói: “Tìm thời điểm thích hợp hai anh em ta về nhà một chuyến, chăm sóc mẹ, em khoảng thời gian trước……” Hình Tín Hàm tạm dừng lại, tiếp tục tự nhiên nói: “Công việc cũng thật bận rộn không thể về, mẹ tuy rằng ngoài miệng nói rõ lí lẽ giải thích không có việc gì, nhưng trong lòng khẳng định không dễ chịu.”

“Được, vậy đi.” Hình Mộ Bạch đáp ứng, theo sau Hình Tín Hàm liền nghe được hắn bên kia có người kêu, vì thế nói: “Được rồi anh đi đi, em cúp máy đây.”

Thời điểm Hình Mộ Bạch chuẩn bị cúp máy, Hình Tín Hàm lại vội vàng nói: “Khoan… Làm nhiêm vụ nhất định phải chú ý an toàn.”

Hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đã biết, lải nhải.”

Hình Tín Hàm: “……”

Ba ngày sau, Hình Tín Hàm cùng Hình Mộ Bạch thống nhất tối sẽ về nhà, trưa hôm đó Hình Mộ Bạch đem mọi công việc bàn giao xong, liền lái xe đến chung cư Hình Tín Hàm đón cô, sau đó hai người đi đến siêu thị, Hình Tín Hàm ngại với thân phận, không có xuống xe, Hình Mộ Bạch một mình một người vào siêu thị mua sắm chút đồ.

Ở trên đường Hình Tín Hàm hỏi Hình Mộ Bạch: “Lần này không cần phải đi liền?”

Hình Mộ Bạch nói: “Tạm thời sẽ không, nhưng cụ thể phải nghe tổ chức lên kế hoạch điều động.”

Hình Tín Hàm nhún nhún vai, “Tùy vậy.”

Về đến nhà, Hình Mộ Bạch đỗ xe ở trước sân, hai anh em từ cốp xe lấy ra bao nhiêu là thứ, nào là thuốc bổ cho Hình Hàm Quân cùng nguyên liệu để nấu ăn cho tối nay, cùng nhau bước vào nhà.

Lần này về nhà Hình Mộ Bạch cùng Hình Tín Hàm đều không ai báo trước cho Hình Hàm Quân, cho nên khi bọn họ xuất hiện ở phòng khách, Hình Hàm Quân đang từ cầu thang bước xuống lập tức ngẩn cả người.

Hình Tín Hàm đem đồ vật đặt xuống bên cạnh, chạy tới ôm lấy Hình Hàm Quân, giở giọng làm nũng: “Mẹ…”

Sau đó cười nói: “Con đã về rồi! Còn thuận tiện đem anh hai về chung nữa.”

Hai mẹ con thân mật mà lôi kéo hồi lâu, Hình Mộ Bạch đem nguyên liệu nấu ăn giao cho thím Lưu, lúc này mới cất tiếng nói thanh thanh đạm đạm mà hô Hình Hàm Quân một tiếng “Mẹ”.

Hình Hàm Quân gật gật đầu, cười nói: “Mẹ còn tưởng rằng các con đều quên mất mẹ rồi chứ.”

Hình Tín Hàm lôi kéo bà ngồi xuống sô pha, ôm lấy cánh tay bà nói: “Sao có thể! Mẹ không cần phải lo, con với anh hai đều do công việc bất đắc dĩ, khẳng định lúc rảnh sẽ lập tức trở về thăm người.”

“Chúng con đêm nay liền ở lại được không?” Hình Tín Hàm gặp may hỏi Hình Hàm Quân.

Hình Hàm Quân tất nhiên là cao hứng, “Đương nhiên rồi,” nói xong liền đứng dậy, “Mẹ đi dọn dẹp phòng cho các con ở.”

Hình Tín Hàm lập tức cũng đứng lên, “Con giúp mami một tay!”

Hình Mộ Bạch đi vào phòng bếp, hắn đem đồ ăn chuẩn bị chu đáo hết một lượt, hai mẹ con cũng vừa lúc đi xuống lầu, theo sau ba người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm chiều.

Hình Hàm Quân nhìn Hình Mộ Bạch nói: “Mộ Bạch, con cũng sắp 31 tuổi rồi, có một số việc nên suy xét, mẹ đã gặp người mai mối rồi, có cô gái nào thích hợp thì sắp xếp đi gặp đi.”

Hình Mộ Bạch: “……”

Hắn đồng ý cho có lệ: “Vâng.”

Hình Tín Hàm còn chưa từng thấy qua anh hai mình có ngày nghẹn khuất, không khỏi cười trộm.

Cơm chiều qua đi ba người ngồi ở phòng khách, hai anh em họ ngồi tiếp chuyện với Hình Hàm Quân tới 9 giờ, Hình Hàm Quân liền bởi vì thân thể không khỏe liền lên lầu nghỉ ngơi.

TV vẫn còn đang phát bộ phim cổ trang mà Hình Tín Hàm là diễn viên chính, Hình Tín Hàm ngồi xếp bằng ở trên sô pha, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết ở cùng ai nói chuyện phiếm.

Hình Mộ Bạch khó có thời gian ăn không ngồi rồi nhàn hạ như thế này mà xem phim truyền hình.