“Em gái, sân và nhà bếp chỗ chị đều nối nước máy rồi, nấu cơm giặt đồ đều tiện. Còn nữa, có thể tắm rửa đi vệ sinh tại nhà, dưới đất có ống nước thải, dùng nước dội một cái sạch sẽ tiện lợi, không cần ra ngoài cho cực.” Hai đứa trẻ không an phận rướn người muốn xuống đất chơi, chị Tần bỏ con xuống đất bảo chồng trông.
“Chị Tần, con chị là sinh đôi à?” Từ Tĩnh An nhìn hai bé trai giống y hệt nhau cười hỏi.
“Đúng vậy, một lúc sinh hai đứa, một đứa còn không trông được, càng đừng nói phải đi làm.” Tuy ngoài miệng chị Tần than thở nhưng nụ cười trên mặt chưa từng tắt đi.
“Bây giờ bọn chị được điều động về quê nhà Đông Bắc, người già ở nhà cũng có thể phụ giúp một tay, cho nên phải bỏ trống nhà. Em gái, em cảm thấy thế nào?”
“Nếu được, chị bán nó luôn. Vẫn tốt hơn là nhờ người ta trông hoặc cho thuê!” Đông Bắc xa nơi này, thời gian lâu dài, tới lúc đó e là căn nhà này sẽ phiền phức.
“Chị, em không nói điêu, quả thực rất ưng ý. Giá tiền chị muốn bao nhiêu?”
Từ Tĩnh An đang gấp chuyển vào ở, hai vợ chồng chị Tần cũng gấp lên chuyến xe lửa 12 giờ trưa.
Hai bên không ai có thời gian rề rà. Trải qua một cuộc trả giá, cuối cùng Từ Tĩnh An tốn 300 tệ mua căn nhà này.
Ở thập niên 60, nhà không thể mua bán riêng, thuộc về quốc gia thống nhất phân phối. Trong thành phố, người có đơn vị thì được đơn vị cấp nhà, người không có thì hoặc là sống chen chúc với người nhà hoặc là ra ngoài thuê nhà.
Khi Từ Tĩnh An và hai vợ chồng chị Tần tìm tới phòng hành chính, đã tìm người quen.
“Chị Tần, không phải hôm nay chị đi tàu sao? Hai vợ chồng chị vẫn chưa xuất phát à?”
Tần Thái Phượng kéo Từ Tĩnh An: “Chị có gấp đi mấy cũng phải sắp xếp xong xuôi cho em gái chị.”
Nhân viên hành chính nhìn Từ Tĩnh An: “Đây là?”
Tần Thái Phượng: “Đây là em họ nhà dì chị. Mẹ của hai bọn chị là chị em ruột. Thực sự là họ hàng, có thể quay đầu bỏ đi sao?”
Lúc tới hai người thống nhất với nhau, nói hai người là hai chị em họ dì (mẹ của hai người là chị em ruột, hai người là chị em họ).
“Hai vợ chồng bọn chị được điều về quê Đông Bắc, đúng lúc em họ chị được điều tới chưa có chỗ ở. Nhà để cũng để đó, dứt khoát tặng cho em gái.”
Người trong phòng hành chính có gì chưa từng gặp qua? Nhưng ngoài mặt cũng không vi phạm chính sách, anh rể Tần lại lén lút đưa cho hai bao thuốc. Cuối cùng chứng minh nhà ở vẫn được làm.
Hai vợ chồng chị Tần vừa đi ra, nhận tiền Từ Tĩnh An đưa liền trực tiếp đến ga tàu.
Từ Tĩnh An cũng xoay người đi về, tranh thủ dọn dẹp nhà. Nếu không buổi tối ngủ ở đâu?
Thời tiết tháng 4 đã ấm áp hơn, nước cũng không lạnh nữa. Đều nói người Đông Bắc thích sạch sẽ, trong nhà được sắp xếp đâu ra đó. Đừng thấy hai vợ chồng chị Tần có hai đứa con, nhưng đồ dùng cửa sổ, nhà bếp trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Từ Tĩnh An quy chỉnh đại khái một chút, bày hết đồ dùng nhà bếp và đồ dùng hằng ngày mình cần dùng ra. Buổi trưa vào không gian ăn một bữa, sau đó đi ra cầm làn ra ngoài mua ít rau.
Một đêm ngon giấc.
Từ Tĩnh An mở mắt ra, phát giác sắp tới giờ rồi, vội vàng đứng dậy.
Tùy tiện lót bụng vài miếng rồi ra ngoài. Người trên đường ngày càng đông, ùn ùn đi vào xưởng thép.
Khi Từ Tĩnh An tới, Quách Thái Hà đã ở đơn vị đợi rồi.
“Chị Quách, em xin lỗi, em tới muộn.” Từ Tĩnh An vội vàng xin lỗi.
“Là chị tới sớm.” Quách Thái Hà không để ý, xua tay: “Chúng ta tranh thủ bắt đầu nhỉ?”
Từ Tĩnh An lập tức trở nên nghiêm túc, hai người bắt đầu nghiêm túc bàn giao. Đồ ở phòng tài liệu đều có ghi chép, mỗi thứ đều đối chiếu một lần, không có vấn đề hai bên ký tên, sau đó đều thở phào một hơi.