Khi Từ Tĩnh An ra khỏi không gian đã gần 6 giờ sáng.
Quan trọng nhất là cô phát hiện sau khi không gian hoàn thiện lại có công năng tìm kiếm. Vậy còn đợi cái gì? Lập tức tìm xem xung quanh có ai bán nhà không. Sống ở ký túc xá là vì hết cách, có điều kiện sống một mình không sướиɠ sao?
Xưởng thép thuộc ngành công nghiệp nặng, xây ở phía tây thành phố này. Gần xưởng là ký túc xá và viện gia thuộc, xa hơn chút nữa là mấy nông thôn và bộ đội xung quanh. Nhà ở đây đều do đơn vị phân phát, không thuộc về cá nhân. Từ Tĩnh An không chết tâm tìm cả buổi cũng chỉ có thể từ bỏ.
Dời mắt sang phía đông, qua đường sắt là trung tâm thành phố. Trung tâm thương mại, trạm thóc, đồn công an, sở tích trữ…đều ở khu này, mà nhà ở đây càng hiếm hoi.
Gần một nửa đều là nhà của đơn vị, dân cư cũng có không ít. Ngược lại có mấy người muốn cho thuê phòng, nhưng cũng chỉ là cả gia đình sống ém lại để trống ra một hai phòng, muốn cho thuê để kiếm thêm chút tiền. Thế này có khác gì ở ký túc xá?
Thành phố H này thuộc dải trung nguyên, rừng núi rất ít, dân số đông. Hơn nữa bây giờ giao thông không tiện, quốc gia ổn định, nhân khẩu ít lưu động, 90% đều là tổ tiên sống ở đây, đời này truyền đời kia.
Phía đông thành phố là nhà máy điện, phía nam là nhà máy nước. Quá xa, không nằm trong phạm vi cân nhắc của Từ Tĩnh An.
Bây giờ không có mùa đông ấm. Một khi tuyết rơi ít thì cũng phải dày nửa thước, nhiều có thể lên tới bắp chân, tới lúc đó làm sao đi làm?
Hết cách, lần nữa chuyển mắt tới khu vực quanh xưởng thép. Nông thông xung quanh không nằm trong phạm vi cân nhắc, nhưng phía nam xưởng thép có đồn công an và công xã. Người ở đó cũng khá nhiều, tình hình nhà cửa cũng không tồi, đều là nhà gạch ngói. Chủ yếu là nơi này thuộc hộ khẩu thành phố, phía sau công xã thuộc hộ khẩu nông thôn.
Từ Tĩnh An xem một lượt từng nhà từng hộ, tổng cộng tìm được hai hộ có ý đồ cho thuê và bán.
Từ Tĩnh An lập tức sửa soạn, đeo túi, đi ra khỏi nhà nghỉ. Đi tới khu vực khu nhà đó, trong không gian, ghi chép tình huống của hai gia đình này càng thêm chi tiết.
Căn đầu tiên diện tích rất lớn, nhưng nhà khá cũ nát, cần sửa sang lại, phải tốn một khoảng thời gian và tiền bạc. Quan trọng nhất là quá nổi bật!
Căn thứ hai nằm trong ngõ, tình trạng nhà khá hơn một chút, chỉ là diện tích khá nhỏ. Chỉ có một phòng chính, một phòng bếp, một phòng vệ sinh có thể tắm rửa đi vệ sinh.
Nhìn tới đây, Từ Tĩnh An lập tức xác định. Căn thứ hai phù hợp với yêu cầu hiện giờ của cô nhất.
Vừa đi tới đầu ngõ liền nhìn thấy hai vợ chồng đang bồng hai đứa con từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Từ Tĩnh An lạ mặt liền hỏi: “Đồng chí, tìm ai vậy?”
“Chào đồng chí, tôi tên Từ Tĩnh An. Tôi vừa được điều tới xưởng thép, đi làm ở phòng tài liệu.” Từ Tĩnh An lấy ra thẻ công tác của mình cho đối phương xem: “Hai người cũng biết xưởng thép đông người, ký túc xá không đủ chỗ, cho nên tôi muốn tới đây xem thử.”
Hai vợ chồng đối diện nghe vậy, mừng rỡ: “Vậy cô tới đúng chỗ rồi, đồng chí, cô tới nhà chúng tôi xem thử.”
Hai vợ chồng lại quay người đi vào, đi vào trong cùng mở cửa ra, nữ đồng chí đang bồng con vừa đi vừa giới thiệu: “Tôi tên Tần Thái Phượng, thấy cô tuổi cũng còn nhỏ, gọi cô là em nhé.”
“Vậy em gọi chị là chị Tần.” Từ Tĩnh An cười tiếp lời.
“Em gái, nhà này xây vào năm năm trước, lúc bọn chị kết hôn. Tuy không to nhưng một mình em đủ sống rồi.”
Từ Tĩnh An lượn một vòng xem, quả thực không tồi, nhìn thấy chân thực hơn một chút so với hình ảnh trong đầu vừa nãy.