Thập Niên 60: Xuyên Thành Hòn Đá Lót Đường Của Nữ Chính Tâm Cơ

Chương 33

“Em tới trường thể chất huấn luyện, cho dù nói thế nào cũng là một lối ra. Tới lúc đó có thể tìm một công việc tốt, không phải tốt hơn bất cứ điều gì sao?” Từ Tĩnh An hận sắt không thành thép nói.

“Bây giờ lại không cần tự bỏ tiền, đến đó cho người ta dạy vài tháng, chúng ta còn hời đó. Tới lúc đó rèn luyện thân thể tốt rồi, nếu đội tỉnh không tuyển, không phải còn có thể đăng ký tham gia quân ngũ sao.”

“Hơn nữa sau khi quay về, lỡ như không được hoặc em cảm thấy mệt không chịu nổi, vậy thì về thôi. Có công việc của mẹ chúng ta đảm bảo, em sợ cái gì?”

“Tới lúc đó còn có thể tệ hơn em bây giờ ngày ngày lên lớp ngủ hay sao?”

Từ Kiến Thiết nghe lời chị ba Từ Tĩnh An nói, càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý. Buổi chiều không đi học, cậu ta đặc biệt tới đơn vị tìm cha mẹ Từ nói hai người biết chuyện này.

Hai vợ chồng cảm thấy con trai nói có lý, sợ suất tham gia bị chiếm mất, vội vàng xin đơn vị nghỉ. Mẹ Từ đi về thu xếp đồ, cha Từ tìm tới trường mãnh liệt yêu cầu cho con vào trường thể chất. Sáng ngày hôm sau liền đi cùng thầy giáo trường thể chất.

Lần này Từ Tĩnh An hoàn toàn yên tâm rồi. Hôm đó vẫn ở lại ký túc xá một đêm. Buổi tối người ở cùng ký túc xá nhìn thấy cô cũng xì xào bàn tán. Trong lòng Từ Tĩnh An càng thêm tức giận Kim Tam Thuận phá vỡ cuộc sống bình yên của mình.

Cô chỉ có thể làm như không thấy, điều chỉnh nhịp thở dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày 1 tháng 4, như thường lệ là ngày phát lương. Từ Tĩnh An dậy sớm, đóng gói đồ còn lại mang đi, nhân lúc sắc trời còn tối, trên đường không có ai bỏ vào không gian. Đợi sau khi mẹ Từ nhận xong phiếu tháng này, cô lặng lẽ quay về tìm chủ nhiệm hành chính xin thư giới thiệu, lại vội vã đến cơ quan chính phủ. Công việc chính thức xác nhận, cầm được thẻ công tác, Từ Tĩnh An mới thở phào.

“Anh Trương, chỗ chúng ta có ký túc xá không?” Từ Tĩnh An hỏi nhỏ nhân viên hành chính Tiểu Trương, thuận tiện móc trong túi gói thuốc đưa cho anh ta.

Tiểu Trương trở tay, đồ liền biến mất.

“Có, còn thừa mấy chỗ. Anh dẫn em đi xem thử.”

Từ Tĩnh An ngại ngùng cười: “Nâng cao em quá phải không? Với em, tốt xấu có một chỗ ở là được, đâu tiện làm phiền anh chứ.” Nói đùa gì vậy, cô lấy đâu ra mặt mũi lớn như thế!

Tiểu Trương cười: “Được, vậy em tới phòng 305 tòa ký túc xá đi. Chỗ đó còn có giường trống.”

Từ Tĩnh An trả lời sảng khoái: “Làm phiền anh rồi anh Trương. Sau này, mời anh ăn cơm.”

“Được.” Tiểu Trương cũng không khách sáo.

Từ Tĩnh An cầm chìa khóa phòng 305, mở ra xem liền biết là anh Trương chiếu cố mình.

Phòng đại khái 4m x 5m, có hai cái giường đơn đặt lần lượt hai bên tường, bên cửa sổ có chiếc bàn 1m x 0.5m, trên sàn và trên bàn có một lớp bụi. Nhìn ra được người ở đây không thường xuyên tới ở, vậy thì đồng nghĩa mình sống một mình rồi!

Từ Tĩnh An tranh thủ quét dọn sạch sẽ ký túc xá, lại đi đi về về mấy chuyến sắp xếp giường, treo rèm cửa sổ, bố trí đầy đủ một số đồ cần dùng như bình thủy, chậu rửa mặt…làm xong cũng tới giờ tan làm buổi trưa.

Từ Tĩnh An đặc biệt chạy tới quán cơm quốc doanh, dùng hộp cơm mới mua đóng gói một phần thịt kho, tránh người đưa cho nhân viên hành chính Tiểu Trương.

Tiểu Trương cười càng thêm chân thành.

Buổi chiều về nhà họ Từ, trả sổ hộ khẩu cho mẹ Từ.

“Mẹ, con bỏ sổ hộ khẩu trong phòng mẹ rồi.”

Mẹ Từ: “Mẹ biết rồi. Hôm qua sao không bảo thằng tư mang sổ hộ khẩu về luôn?”

Từ Tĩnh An: “Kiến Thiết cà lơ phất phơ, con sợ nó cầm nhiều đồ rồi lại rơi mất.”

Mẹ Từ gật đầu: “Cũng đúng, nó vẫn chưa chín chắn!”

Sau khi Từ Kiến Thiết vắng nhà, cảm thấy cả căn nhà đều yên tĩnh hơn rất nhiều. Người có cảm giác sâu sắc với điều này nhất chắc chắn là Từ Kiến Quốc!

Bởi vì không có ai so bì với anh ta, tranh giành với anh ta!