Thập Niên 60: Xuyên Thành Hòn Đá Lót Đường Của Nữ Chính Tâm Cơ

Chương 32

Bạn từ chối tuyệt tình, sao nào, bạn coi thường nam sinh này sao? Vậy bạn bảo những cô gái khác đang giành tới giành lui phải làm sao, đây không phải là vả mặt họ sao? Chỉ có mình bạn thanh cao? Phiền phức sẽ tới ồ ạt như sóng.

“Cũng may, đây là ngày cuối cùng rồi.” Từ Tĩnh An an ủi bản thân.

“Tôi còn có việc, bạn học nhường đường.”

“Này, cậu còn chưa nói nguyên nhân đó?” Kim Tam Thuận vươn tay muốn kéo Từ Tĩnh An.

“Giở trò đồϊ ҍạϊ à?” Từ Tĩnh An cắn răng hung hăng nhìn đối phương.

Kim Tam Thuận lập tức ngơ ngác.

Từ Tĩnh An quay đầu nhanh chóng đi vào ký túc xá.

Trước giờ luôn là nữ sinh vây quanh cậu ta, bây giờ Kim Tam Thuận hơi không biết nên làm sao mới được.

“Tam Thuận? Như thế nào?” Đám bạn xấu xung quanh hớn hở hỏi.

Kim Tam Thuận thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, đi ăn cơm thôi.”

“Ồ, ăn cơm…ăn cơm…” Một đám người hô hào chạy vào nhà ăn.

Lúc này vẫn chưa hết tiết, Từ Tĩnh An nhanh chóng cất phần lớn đồ đạc vào trong không gian, xoay người đến văn phòng của thầy Đường.

Cách cửa sổ nhìn thấy trong văn phòng, chỉ có một mình thầy Đường.

“Cốc cốc cốc”

“Vào đi”

Từ Tĩnh An vừa đi vào liền nhìn thấy thầy Đường đang chuẩn bị giáo án. Trên mặt bàn còn có rất nhiều đề do các giáo viên tự ra.

“Tĩnh An, có chuyện gì?” Học sinh xin nghỉ về nhà lại quay lại trường học, chắc chắn có chuyện rồi!

Từ Tĩnh An nhẹ giọng nói: “Thầy Đường, người của trường thể chất tới chưa?”

Thầy Đường: “Tới rồi, hôm nay vừa tới. Trong nhà có người muốn đăng ký?”

Từ Tĩnh An cười: “Em trai em học lớp 10 ở trường chúng ta. Chỉ có chiều cao và vóc dáng, bình thường rất tinh nghịch.”

“Nó nhỏ nhất nhà, ai cũng bao bọc nó! Dứt khoát ra bên ngoài rèn luyện một chút, thành hay không vẫn tốt hơn bây giờ.”

Thầy Đường gật đầu: “Vậy thì phải đi lúc còn sớm!”

Từ Tĩnh An: “Thầy, em đã tìm được việc rồi, sau này sẽ không tới trường nữa. Hôm nay đặc biệt tới tạm biệt thầy.”

Thầy Đường nghe thấy vội vàng nhỏ tiếng chúc mừng: “Đây là chuyện tốt! Tĩnh An, có gì cần thầy giúp đỡ thì quay về trường nhé!”

Từ Tĩnh An cảm kích nói: “Cảm ơn thầy Đường luôn chiếu cố.”

Cho dù lúc này trong văn phòng không có ai nhưng khi hai người nói chuyện vẫn sẽ vô thức khống chế âm lượng.

Cụ thể Từ Tĩnh An đi làm ở đâu, làm công việc gì, thầy Đường không hỏi!

Thầy Đường thúc giục: “Làm xong thủ tục rồi mau chóng đi làm trước, có gì muốn nói sau này vẫn kịp nói!”

Nhìn cô gái trước mặt, hiệu trưởng còn không nói gì, cho nên ông ấy lưu loát ký tên chuyển hồ sơ ra.

Dù sao bằng tốt nghiệp lúc đầu chính là do hiệu trưởng Lương đích thân cấp.

Không ngờ cuối cùng hiệu trưởng Lương còn viết một bức thư giới thiệu.

“Không biết có ích với công việc của em không, có thể em cũng không dùng tới. Nhưng đây là sự khẳng định của trường dành cho em suốt mấy năm qua, cũng là một phần tâm ý.” Hiệu trưởng Lương ôn hòa nói.

Cái này thật sự nằm ngoài dự liệu của Từ Tĩnh An. Bất kể là nguyên nhân gì khiến hiệu trưởng viết bức thư này, trong lòng cô cực kỳ cảm kích.

Sau khi Từ Tĩnh An nhận lấy, cúi người thật sâu với hiệu trưởng Lương rồi mới đi ra.

Làm xong thủ tục, còn thiếu một bước quan trọng nhất – điều Từ Kiến Thiết đi.

Buổi trưa khi tới nhà ăn ăn cơm, Từ Tĩnh An nhân cơ hội ngăn Từ Kiến Thiết lại, kéo cậu ta tới chỗ không có người.

“Chị ba, chuyện gì?”

Nhìn Từ Kiến Thiết 16 tuổi cao 1m75: “Chị nghe nói dạo này trường thể chất tuyển người, muốn đóng cửa huấn luyện bốn tháng, trường chúng ta có thể đề cử 2 người, em đi không?”

Mỗi năm vào thời điểm này, trường thể chất đều sẽ tới các trường cấp hai cấp ba tìm hạt giống tốt. So với rất nhiều người ăn không no, dáng người của Từ Kiến Thiết ai thấy cũng phải khen đẹp!

“Đến đó làm gì, mệt chết!”

“Ngốc!”

“Chị ba, sao chị nói vậy?”