Thập Niên 60: Xuyên Thành Hòn Đá Lót Đường Của Nữ Chính Tâm Cơ

Chương 27

“Cha, mẹ, anh cả con sắp kết hôn rồi. Nhưng sau khi cưới, con làm em gái lại còn phải giặt quần áo giúp anh ấy, không phù hợp lắm.”

Cả nhà họ Từ, từ ga giường chăn đệm, tới qυầи ɭóŧ vớ đều là công việc của một mình Từ Tĩnh An.

Lúc này mẹ Từ cũng phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, mẹ cũng bận tới choáng đầu rồi.”

Nghĩ tới lúc đó người qua kẻ lại nhìn thấy, nói ra nói vào, mẹ Từ liền choáng đầu.

Cha Từ tiếp lời: “Thằng cả kết hôn thì phải sống cuộc sống của người có gia đình, chuyện của hai vợ chồng chúng, một cô gái như con cũng không tiện quản.”

“Được ạ, cha mẹ, hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau khi đi ra, Từ Tĩnh An cũng đi nhẹ nhàng hơn, bớt giặt quần áo của tận mấy người có thể không vui sao?

Ngày Từ Kiến Quốc kết hôn, không gian của Từ Tĩnh An lại thăng cấp.

Lần này lại từ 90m2 còn lại ngăn cách ra một căn nhà bếp 30m2.

Tủ bếp bên trong sáng bóng loáng, tủ trữ đồ, bếp ga thiên nhiên, nồi niêu xoong chảo đủ kích thước, có tận mấy cái thớt kích cỡ khác nhau, dao cũng có tận mấy cái. Tủ hấp, tủ lạnh, máy rửa bát…những đồ thường dùng ở đây đều có.

Một cái bàn ăn kèm bốn cái ghế, đây là thực hiện tự do ăn cơm rồi!

Ngày thứ hai sau khi Hứa Đa Đa gả tới liền bị mẹ Từ gọi dậy từ sáng sớm.

“Vợ thằng cả, hai vợ chồng các con sống ở nhà không thể không lo cái gì hết được. Quần áo hai vợ chồng các con tự giặt.”

Hôm qua vừa kết hôn, Hứa Đa Đa tỏ vẻ ngại ngùng.

Cô ta còn chưa lên tiếng, Từ Kiến Quốc đã dụi mắt tiếp lời: “Mẹ, nước mùa đông lạnh cỡ nào chứ! Quần áo trong nhà không phải đều do con ba giặt sao?”

“Không thể vì có thêm vợ con, con ba không làm nữa được.”

Hứa Đa Đa muốn nói lại thôi, nhìn chồng của mình.

Mẹ Từ nhìn con trai lớn và con dâu lớn: “Được chứ, có gì không được?”

“Không chê mất mặt thì cứ để hàng xóm xung quanh xem thử. Em chồng giặt qυầи ɭóŧ cho anh chị dâu như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, Từ Kiến Quốc cũng im bặt, càng đừng nói là Hứa Đa Đa.

Phòng nước to cỡ bàn tay, vòi nước có hạn, muốn tránh người khác căn bản không thể tránh được!

Hễ muốn chút danh tiếng và thể diện, không ai dám làm như vậy!

Hứa Đa Đa kéo Từ Kiến Quốc một cái: “Mẹ, đừng tức giận. Chủ yếu là Kiến Quốc vẫn chưa kịp phản ứng lại thôi.”

“Nếu không chê, quần áo của mẹ và cha đều để con giặt cho. Làm con dâu, hiếu thảo với cha mẹ chồng là nên mà.”

Chú út lớn rồi, chị dâu phải tị hiềm. Cho nên cô ta cũng tuyệt nhiên không nhắc tới Từ Kiến Thiết. Còn Từ Tĩnh An, căn bản không cần nhắc tới!

Mẹ Từ nghe xong nhếch khóe miệng: “Không cần nói lời ngọt tai nữa, nấu cơm quét dọn nhà cửa đều do con làm.”

Bà ta dám để Hứa Đa Đa giặt quần áo cho mình, chắc chắn sẽ bị đồn thổi là hành hạ con dâu.

“Nếu đã dậy rồi thì đừng đứng ngơ ra đó nữa. Không ai rảnh rỗi cả!” Mẹ Từ nói xong, quay người về phòng.

Trận giao phong giữa mẹ Từ và Hứa Đa Đa khiến Từ Tĩnh An ngủ ở phòng khách cũng tỉnh giấc từ lâu. Nhưng cô không hề có ý vào nhà bếp phụ giúp.

Giúp cái gì? Cô cũng không phải dư hơi!

Càng huống hồ bây giờ là mẹ chồng con dâu đấu pháp, lúc này ai chen vào người đó thành bia đỡ đạn.

Nhắm mắt nằm trên ván gỗ, giả vờ ngủ say.

Hứa Đa Đa mặc xong quần áo, một lúc sau đã nấu xong bữa sáng.

Từ Tĩnh An cũng là lần đầu tiên ăn được một bữa sáng có sẵn.



Tháng 2 năm 1966, chớp mắt đã trôi qua một năm.

Sau khi Hứa Đa Đa gả vào nhà họ Từ, bắt đầu đại chiến mẹ chồng nàng dâu với mẹ Từ.

Hứa Đa Đa thao túng Từ Kiến Quốc, làm việc nói chuyện đều rất thủ đoạn – thủ đoạn nào cũng ghê gớm. Mẹ chồng như mẹ Từ lấy thế bức người – một đao phá vạn phép.