Thập Niên 60: Xuyên Thành Hòn Đá Lót Đường Của Nữ Chính Tâm Cơ

Chương 26

Sau khi Từ Tĩnh An đi, Triệu Hiểu Phương quét dọn sạch sẽ căn phòng. Trong phòng chỉ còn lại một chiếc xe đạp và một chiếc đồng hồ. Triệu Hiểu Phương lại khóa cửa, quay người đi ra tìm bà nội La hàng xóm ở dưới lầu.

Nhớ nhà bà nội La có hai căn nhà, trong ba bà cháu, cháu gái vẫn chưa tìm được việc làm, hỏi thử tình hình.

Từ Tĩnh An đi ra khỏi tòa chung cư xưởng thép, sải bước chạy về nhà.

Cô còn phải nhân lúc bây giờ trong nhà không có ai, nghiên cứu thật kỹ làm sao có thể sử dụng không gian hiệu quả hơn, xem thử có thể chia thành các gian phòng khác nhau, tới lúc đó làm một gian nhà bếp, phòng ngủ các kiểu.

Từ Tĩnh An tới nhà, nhân lúc không có ai bố trí lại giường, rương, tủ, trải sẵn chăn đệm, tiện tay sắp xếp đồ cần dùng và đồ không thường dùng.

Đều nói nơi bình yên là nhà, nhưng đối với Từ Tĩnh An mà nói, không gian chính là nơi bình yên của cô.

Nằm trên giường, nhắm mắt một lúc liền chìm vào giấc ngủ.

Qua tết chính là năm 1965.

Rất nhanh đã tới ngày Từ Tĩnh Bình kết hôn.

Hôm đó, Từ Tĩnh Bình mặc một bộ đồ mới, bưng chậu rửa mặt mới mua, trong chậu bỏ hai cái khăn lông mới và một bộ đồ mới. Bạn bè thân thiết, hàng xóm đồng nghiệp bên cạnh đều nói lời chúc phúc cô ta, đám trẻ con cũng cười đùa chạy qua chạy lại.

Túi đồ đựng quần áo cũ và chăn đệm cũ cũng được mọi người giúp cầm đi. Trong tiếng huyên náo, Từ Tĩnh Bình được bao vây đi ra cửa nhà.

Trên đường tới nhà chồng, Từ Tĩnh Bình mấy lần muốn quay đầu. Cô ta luôn cảm thấy mình có gì đó để quên ở nhà mẹ, nhưng trong lòng lại hiểu bây giờ đồ ở nhà mẹ đều không liên quan tới mình nữa.

Bên tai thi thoảng truyền tới tiếng hoan hô, Từ Tĩnh Bình cầm chặt 10 tệ trong túi, mang theo một bụng không cam tâm và bực tức đi tới chiến trường tương lai của mình.

Từ Tĩnh Bình vừa đi, Từ Tĩnh An liền cảm nhận được không gian rung lắc. Cô biết mình đã đoán đúng: chỉ cần mình thay đổi chuyện có liên quan tới mình trong sách thì có thể nhận được phần thưởng. Nói đơn giản chính là phải sống tốt!

Buổi tối, Từ Tĩnh An vội vàng tiến vào không gian. Không gian vẫn giữ nguyên kích thước, chỉ là bên trong ngăn cách ra một nhà vệ sinh rộng 10m2.

Bên trong không chỉ có bồn cầu, bồn tắm, chậu tắm, bệ rửa mặt, máy giặt, ngay cả giấy vệ sinh, khăn vệ sinh, khăn lông, khăn tắm, đồ dùng rửa mặt đều có.

Mở vòi nước ra, trực tiếp chảy ra nước ấm. Vậy còn đợi cái gì?

Tắm những hai tiếng đồng hồ, sau khi đi ra, Từ Tĩnh An cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hẳn đi.

Nằm trên giường thoải mái thở phào.

Từ Tĩnh Bình không còn ở đây, nhân lúc bây giờ trong phòng chỉ có một mình cô ở, vào không gian lấy vải mua lúc trước ra, dùng máy may may vài bộ quần áo. Từ trong đến ngoài đều là đồ mới, đáng đáng tiếc bây giờ vẫn chưa thể trực tiếp mặc ra ngoài.

Từ Tĩnh An lấy áo bông mới mua ra mặc vào. Bên ngoài lại tròng quần áo cũ. Lúc này cô mới trải nghiệm được sự ấm áp trong mùa đông.



Trước khi Từ Kiến Quốc kết hôn, phòng được thu dọn xong, đồ gia dụng cũng bày biện ra hết, giường mới cũng được trải ga giường, đệm mới may.

Thằng tư Từ Kiến Thiết nhìn những thứ này, lại nhìn gương mặt dương dương đắc ý của anh cả, tức giận hừ hừ.

Từ Tĩnh An cũng chính thức bắt đầu ngủ ở phòng khách.

Đêm trước ngày anh cả kết hôn, Từ Tĩnh An đi vào phòng của cha mẹ Từ.

“Con ba, có chuyện gì sao?” Cha mẹ Từ rất kinh ngạc. Dù sao ở trong nhà, Từ Tĩnh An cũng là một người sáng suốt, làm nhiều, nói ít.