“Mời vào.” Theo giọng nói của chủ nhiệm Hách, Từ Tĩnh An đi vào.
“Đồng chí, còn có việc gì sao?” Hách Vệ Quốc thấy Từ Tĩnh An quay lại, hỏi.
Từ Tĩnh An ngẩng đầu nhìn Hách Mai Mai đang đỏ hoe vành mắt: “Chủ nhiệm, tôi muốn bán công việc này, không biết…”
“Thật sao?” Hách Mai Mai vui mừng lên tiếng hỏi.
Hách Vệ Quốc nhìn Từ Tĩnh An: “Đồng chí, đây không phải là chuyện có thể đùa, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.” Từ Tĩnh An khẳng định gật đầu. Không bán, lẽ nào góp gạch thêm ngói cho cuộc sống hạnh phúc của nữ chính sao? Bản thân cô có thể có được gì?
Hách Vệ Quốc cũng không hỏi sao cô không làm, hoặc nói cái gì đại loại như cô không làm sao không để người nhà làm.
Ông ta quản nhân sự, cái gì chưa từng thấy qua. Hơn nữa cũng là cháu gái mình được lợi, vậy còn nói gì nữa.
“Công việc này không tồi, định bán bao nhiêu tiền?” Vẫn là Hách Vệ Quốc hỏi.
Từ Tĩnh An cũng không biết: “Chú xem mà ra giá, tôi cũng không biết, chỉ là tôi còn muốn một số phiếu các loại.”
Hách Vệ Quốc nghĩ ngợi: “Vậy thì lúc mười hai giờ ăn cơm trưa, phiền cô tới một chuyến nữa, tôi thương lượng với cha mẹ con bé, cũng chuẩn bị sẵn tiền và phiếu, không để cô chịu thiệt.”
Đối với người ở địa vị này hiện giờ mà nói, người ta không thiếu chút đồ này. Cái họ chú trọng khi xã giao làm việc là thể diện, sẽ không dễ dàng để lại điểm yếu, kết thù với người khác!
Cho nên chuyện liên quan tới tiền và phiếu, Từ Tĩnh An không cần lo lắng, chút đồ đó là mạng đối với mình, nhưng cũng chỉ là đồ vặt vãnh đối với người ta!
“Được, vậy thì buổi trưa gặp, chú làm việc đi.”
Từ Tĩnh An đi ra khỏi văn phòng, vội vã chạy tới cung tiêu xã – nơi mẹ Vương Tinh Tinh làm việc.
Vừa hay tới kịp, lập tức liều mạng chen tới phía trước mua ba thước vải.
Đợi khi đi ra, áo Từ Tĩnh An mất đi một cái cúc, đầu tóc rối xù.
Lúc này, nghe thấy có bác gái hét to: “Con, con của tôi đâu mất rồi, con của tôi…”
Tiếng hét này dọa các nhân viên bán hàng sợ khϊếp, căng thẳng bảo mọi người mau chóng tản ra.
“Đừng chen nữa, đừng chen nữa…”
“Mau nhường đường, mau tìm đứa bé.”
Đám người chen chúc vội vàng tản ra.
Đợi mọi người tránh ra, bác gái vừa nãy còn hét thê thảm lập tức xông tới, nhặt chiếc giày rơi dưới đất lên mang vào, lại giành mua ba thước vải trước quầy.
Một đám người ngơ ngác, có người thông minh phản ứng lại: “Đoán chừng bác gái này là người Tứ Xuyên, ở đó giày gọi là con.”
Mọi người đều thở phào, cũng may cũng may, nếu thật sự vì mua đồ mà lạc mất con, ai không khó chịu.
“Vải của tôi…” Sau một tiếng hét này, mọi người lại như tổ ong chen lên trước.
Trên người Từ Tĩnh An ngoài tiền mẹ Từ cho, chỉ có bốn xu tiền riêng, nói đúng ra bây giờ còn có ba xu.
Cơm trưa chỉ có thể ngồi xe về trường ăn, ăn gì bên ngoài cũng cần phiếu. Bây giờ Từ Tĩnh An vừa không có phiếu vừa không có tiền.
Nhân lúc này học sinh chưa tan học, nhà ăn ít người, mau chóng lấy phiếu cơm mua cơm ăn xong, sau đó vội vã ngồi xe quay lại xưởng bông quốc doanh số 1.
Xuyên qua cửa sổ xe, bên ngoài tuyết rơi lác đác. Cho dù ngồi trên xe, cũng có thể nghe thấy tiếng rơi “lào xào” trên kính xe.
Từ Tĩnh An vươn tay ra ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi ù ù mang theo hơi ẩm. Bông tuyết giống như hạt muối rơi lên tay, mới đầu còn có hơi ngứa, nhưng nó quá nhỏ, vừa rơi xuống liền tan thành nước, mặt đất đều ẩm ướt.
Xe buýt vốn đã cũ kỹ, bây giờ bác tài lái càng chậm! “Ì ạch” không nhanh hơn xe bò mấy.