Thập Niên 60: Xuyên Thành Hòn Đá Lót Đường Của Nữ Chính Tâm Cơ

Chương 8

Thời kỳ văn cách, bạn đeo băng đeo tay đỏ tích cực náo cách mạng, hoặc là lớp 10 đã xuống nông thôn. Chỉ cần tìm chủ nhiệm nói một tiếng, bằng tốt nghiệp cơ bản đều có thể cấp trước!

Bây giờ mọi người đều đang vất vả học hành, bao nhiêu người kỳ vọng thi tốt nghiệp có thể thay đổi vận mệnh! Từ giáo viên tới hiệu trưởng, ai không nghiêm cẩn phụ trách?

Bây giờ cô tìm tới trường, chỉ có thể có được một tấm bằng học tập.

(Bằng học tập là gì? Chính là chỉ học sinh có học tịch chưa hoàn thành chương trình giáo dục quy định theo kế hoạch mà nghỉ học giữa chừng.)

Cho dù có thể lấy được bằng, chị dâu chưa vào cửa “Hứa Đa Đa” còn đang đợi kìa!

Một tiếng sau, chủ nhiệm khoa nhân sự Hách Vệ Quốc đi vào nói: “Đã có thành tích rồi, thành tích cụ thể mọi người tự tới xem. Tôi tuyên bố ba đồng chí trúng tuyển, mọi người cùng theo tôi đến văn phòng làm thủ tục một chút: Trần Viên Viên, Vương Thuận Phong, Từ Tĩnh An.”

Chủ nhiệm khoa nhân sự dứt lời, ba người liền đi ra: hai nam một nữ, không sai, người tên Trần Viên Viên chính là một nam đồng chí vạm vỡ!

Ba người xếp hàng theo chủ nhiệm vào văn phòng.

Trần Viên Viên cao khoảng 1m8 đi trước, Vương Thuận Phong 1m75 ở sau, Từ Tĩnh An chưa tới 1m6 ở giữa, không chú ý căn bản không nhìn thấy!

“Đưa hộ khẩu của các cô cậu tôi đăng ký một chút.”

Ba người lấy hộ khẩu ra đưa cho chủ nhiệm Hách.

Chủ nhiệm Hách vừa viết vừa nói: “Ba ngày sau dán tên của các người ở mục thông báo. Nếu không có gì ngoài ý muốn, công việc này là của các người rồi. Mấy hôm nay các người chuẩn bị sẵn thư giới thiệu và bằng cấp, tới lúc đó nộp cho tôi.”

Hách Vệ Quốc nghiêm túc dặn dò: “Được rồi, bây giờ không còn chuyện gì khác, quay về đi, nhớ ngậm chặt miệng lại.”

“Được, chúng tôi biết rồi.”

“Cảm ơn chủ nhiệm.”

Chủ nhiệm vẫy tay, ba người mau chóng ra khỏi phòng làm việc, chia nhau đường ai nấy đi.

Ba người cũng không nói lời khách sáo gì, sau này nếu có thể làm việc chung một chỗ, có rất nhiều cơ hội tán gẫu. Nếu không thể, vậy thì càng không cần nói.

Bây giờ phải mau chóng chốt hạ được công việc!

Nhưng đối với Từ Tĩnh An mà nói, chuyện cấp bách bây giờ là tìm một người mua tốt. nếu không đợi khi danh sách dán lên, nữ chính Hứa Đa Đa nhìn thấy tên, cảm thấy quen tai, chắc chắn đi hỏi Từ Kiến Quốc. Sao cô ta có thể bỏ qua chuyện liên quan tới công việc chứ?

Dù sao bây giờ Từ Tĩnh An và Từ Tĩnh Bình đều không có bằng tốt nghiệp cấp ba, không thể đi làm.

Mà đối tượng của anh cả Từ Kiến Quốc lại nằng nặc đòi một công việc chính thức mới kết hôn. Bạn xem, bây giờ không phải chính là quá trùng hợp sao!

May mà cô mang theo sổ hộ khẩu, không cần chạy về nhà lấy giống như nguyên chủ.

Qua tay của mẹ Từ, còn giấu được ai nữa?

Có công việc này, nữ chính càng cắn chặt răng không buông, anh cả lại càng nhất quyết phải cưới Hứa Đa Đa mới được.

Mẹ Từ không cương lại con trai, cuối cùng vẫn đưa công việc cho.

Hơn nữa cho con dâu cũng không phải cho người khác, dùng lời của mẹ Từ là: “Đây là thịt nát trong nồi!”

Từ Tĩnh An nhắm chuẩn cô gái mặc áo xanh lam, quần đen mũm mĩm tên Hách Mai Mai.

Bởi vì cô nhớ rất rõ, khi đó giọng nói của cô gái đó lớn nhất, hét “Sao tôi chỉ thi được hạng tám?”

Tìm người có thứ hạng gần kề, nói không chừng người ta còn oán giận mình đã chiếm mất suất của họ.

Bỏ tiền mua không chừng trong lòng tức nghẹn!

Thấy cô ấy đã đến phòng làm việc của chủ nhiệm Hách, nếu không đoán sai, chắc là cháu gái của chủ nhiệm khoa nhân sự. Chỉ nghe cô gái đó gọi một tiếng “bác cả”, được rồi, đợi thôi!

Qua 10 phút, Từ Tĩnh An lại đi gõ cửa phòng làm việc của chủ nhiệm khoa nhân sự.