Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 49

Khi đó, cô không có nhận thức rõ ràng về bản thân, không có nhận thức rõ ràng về mẹ Giang, cũng không có nhận thức rõ ràng đối với sự phức tạp của con người.

Giang Ninh đã ăn rồi: "Con chưa ăn.”

Mẹ Giang muốn Giang Ninh đi xuống mò cá:...

Không đeo đồng hồ, mẹ Giang cũng không biết bây giờ là mấy giờ, cả thôn người lớn và trẻ nhỏ đều đến mò cá, có vài người mà nhà họ còn đưa tới đồ ăn tới muộn hơn so với Giang Ninh nên bà ta cũng không có lý do dùng cái này để mắng cô, liền nói: "Đúng là lười, người ta sáng nay có thể mò được đầy một chậu cá trở về, còn con, chỉ toàn làm những việc vô ích!”

Giang Ninh không muốn nghe mẹ cô cằn nhằn nên xoay người rời đi.

Mẹ Giang cho rằng cô vội vã trở về ăn cơm trưa, hơn nữa tay nghề nấu ăn của Giang Ninh quả thực không tệ, bà ta cũng quả thật đói bụng nên nhanh chóng bới cơm.

Giang Ninh trở về không vội vàng xử lý trai sông mà là chuẩn bị nguyên liệu làm tương ớt ốc đồng và tương ớt trai sông.

Nếu như đã được gọi là tương ớt thì ngoại trừ nguyên liệu chính là thịt ốc và thịt trai, tất nhiên không thể thiếu ớt được.

Người dân địa phương bọn họ thích ăn cay, các loại ớt chỉ thiên, ớt cựa gà đều có, ngay cả ớt xanh da hổ, cũng vô cùng cay, thậm chí trong bữa ăn uống hàng ngày, người lười nấu ăn sẽ trực tiếp dùng tương ớt trộn với cơm ăn.

Người nhà họ Giang cũng thích ăn cay, trong sân, trong ruộng rau đều là các loại ớt ông nội Giang và ba Giang trồng, trước cửa cũng treo một chuỗi ớt đỏ phơi khô.

Giang Ninh trực tiếp hái một chuỗi, cắt và nghiền thành bột ớt, ớt cựa gà, ớt chỉ thiên cũng cắt rất nhiều để dự dùng, tiếp theo các loại gia vị như là tỏi và gừng, vừng trắng, đậu phộng.

Một số loại gia vị không có nên cô đi hái một ít cây cần tây đem về.

Cần tây là một loại rau cần được mọc tại địa phương của bọn họ, mọc khắp ở mọi nơi trong mương nước cũng không ai ăn, bởi vì mùi của cần tây quá mạnh, nồng đậm giống như hương vị của thuốc Trung y, nên được người bản địa gọi là cần tây.

Khi tất cả những thứ này đã chuẩn bị xong xuôi thì trai sông và ốc cũng đã nhả bùn được gần bốn tiếng.

Thật ra tốt nhất có thể nuôi thêm vài ngày, trai và ốc sẽ sạch sẽ hơn, nhưng cô căn bản không có nhiều thời gian như vậy, cô phải làm xong xuôi mọi thứ vào buổi tối trước khi mẹ Giang trở về.

Cô dùng quang gánh mang ốc và trai sông đến bên ao, dùng dao mổ từng con, chọn thịt ra rồi ném vào chậu sứ.

Lần này cô mò được trai sông quả thực có hơi nhiều, ước chừng đổ vào được hơn phân nửa chậu sứ, sau khi rửa sạch sẽ, lại rót rượu gạo, giấm trắng, hạt muối, tinh bột do ba Giang tự pha chế vào, tiến hành chà xát rửa sạch nhiều lần, rửa sạch chất nhầy phía trên, bước này có thể loại bỏ mùi tanh.