Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 37

Sau khi lúa được gặt xong, vụ gặt vụ cấy cũng không phải đã kết thúc, còn phải cày ruộng, cào ruộng, tưới nước, cấy lúa, trồng vụ mùa.

Trong thời gian này, máy bơm của nhà máy thủy điện đã 24 giờ bơm không ngừng nghỉ, liên tục bơm mấy ngày mấy đêm, bơm cho mấy đại đội ruộng nước gần đó tất cả đều đầy đủ nước thì máy bơm mới có thể ngừng nghỉ.

Ngay khi máy bơm nước bắt đầu hoạt động, toàn bộ tôm càng trong mương ban đầu trên ruộng đều bị cuốn trôi, dòng nước chảy xiết ngày đêm không ngừng cung cấp nước cho vùng đất nông nghiệp xung quanh.

Trẻ em trong làng cũng không nhàn rỗi, hầu như nhà nào cũng mang theo lưới đánh cá, ra mương ngăn mương bắt cá.

Càng gần nguồn thủy điện thì càng bắt được nhiều cá.

Có những con cá còn nguyên vẹn nhưng phần lớn là cá chết mất đầu và đuôi, bị máy bơm nước nghiền nát thành từng mảnh.

Trong quá trình máy bơm nước đang bơm nước, đầu kia của nhà máy thủy điện hướng ra sông rất nguy hiểm, nếu như ai rơi xuống sông sẽ bị máy bơm nước khổng lồ hút đi trong nháy mắt và nghiền nát thành từng mảnh, vì vậy, có rất nhiều cán bộ đại đội đứng trên bờ kè ngoài thủy điện, lúc nào cũng phải canh gác ở đây, tuyệt đối không để trẻ em nghịch ngợm ngã xuống.

Hầu hết các em đến đây vớt bắt đều đã được gia đình dặn dò nên đều ngoan ngoãn đánh bắt cá dưới mương đầu nhà máy thủy điện.

Ông nội Giang cũng đang giăng lưới bắt cá.

Ông ấy dùng rơm rạ đan thành sọt cá, ngăn ở mương có nước chảy xiết, thỉnh thoảng lại có cá sống từ thượng nguồn rò rỉ xuống, hoặc là cá chết bị cuốn xuống đều bị ông ấy chặn lại.

Con mương ở ngay bên cạnh cánh đồng lúa, ông ấy vừa lo trông nom sọt cá, một bên còn phải phòng ngừa chim sẻ đến ăn vụng lúa, thỉnh thoảng chạy về hai hướng, lúc thì đến xem sọt cá, lúc thì đi xua đuổi chim sẻ, mệt mỏi vã mồ hôi, nhưng ông cụ lại bắt cá rất hăng hái.

Chờ khi Giang Ninh đến đưa cơm cho ông ấy, ông ấy giống như hiến tặng vật quý giá, đem cá mình vớt lên cho Giang Ninh xem: "Ninh, cháu xem ông nội vớt được rất nhiều cá này!" Ông ấy hạ thấp giọng, giống như sợ bị người khác nghe thấy, nhẹ giọng nói bên tai Giang Ninh: "Lát nữa về cháu mang lên núi ướp, đừng để ba mẹ cháu biết, chờ khai giảng ông sẽ nấu cho cháu ăn.”

Ông nội Giang cười vẻ mặt thỏa mãn.

"Oa, thật nhiều cá quá!" Giang Ninh nhìn mấy con cá thiếu đầu thiếu đuôi trong giỏ rơm, ngẩng mặt lên nhìn ông nội, trong mắt sáng lấp lánh: "Ông nội lợi hại quá!”

Cô giơ ngón tay cái lên với ông nội Giang, khiến ông nội Giang vui mừng đến mức suýt bật cười thành tiếng, cái lưng còng ọp ẹp của ông ấy dường như đã thẳng lên một chút.

"Cháu đi lấy lưới đánh cá của anh trai cháu cho ông, cái lưới đó to, vớt được nhiều cá!" ông nội Giang hăng hái vô cùng, dường như đã nhìn ra mình có thể bắt một chậu cá trở về, có thể đổ đầy ba cái vại lớn cho cháu gái

Cái bình!