Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 36

Giang Ninh mỉm cười trả lời ông ta: “Thế thì chị cả và chị hai bây giờ đều què hết rồi sao?” Nhà hàng xóm có hai cô con gái, theo vai vế thì cô phải gọi bằng chị.

Hàng xóm liền bật cười: “Lúc chị hai lớn bằng cháu, một mình đã có thể gặt được ba bốn mẫu đất rồi.” Ông ta vừa làm việc vừa đánh giá nói: “Chỉ là Ái Liên đánh quá nhẹ tay thôi, đánh thêm vài trận, đảm bảo làm việc vù vù luôn!”

Bên kia hồ có người dắt bò đi uống nước ngang qua nói: “Cũng chẳng phải trai tráng cao to mà còn cho nó đi học? Con gái con nứa đi học thì có ích gì? Chẳng phải sua cũng gả cho người ta thôi sao? Ông xem bố nó chiều nó kìa, trồng trọt gặt hái bận rộn như vậy, mà nó còn chạy ra ngoài hái hoa, hoa bí đỏ hái xuống mất rồi thì làm sao mà ra quả được nữa đây? Nuôi một đứa không biết làm việc gì cả sau này còn ai muốn cưới nó? Có muốn gả cho người ta cũng không có cửa đâu!”

Bọn họ giống như sợ cô không nghe thấy, cứ như vậy nói trước mặt Giang Ninh, chỉ thiếu chưa chỉ thẳng mặt Giang Ninh mà nói thôi.

Trong đầu Giang Ninh bỗng nảy ra một câu danh ngôn trên mạng: “Lưu Diệc Phi cũng như vậy, nếu gả cho người trong thôn chúng ta thì cũng không ai cần!”

Mùa hè ở thôn quê thật đẹp, phía sau là núi xanh trùng điệp, phía trước là sông lớn sóng gợn lăn tăn, hoa sen trong hồ nước trước cửa nhà đong đưa theo gió, trong mũi quanh quẩn mùi thơm ngào ngạt của hoa dành dành.

Mỗi lần Giang Ninh nhìn thấy phong cảm đẹp đẽ của thiên nhiên này, ngửi được mùi hoa thơm ngát từ trong không khí, đều cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng, ca ngợi vẻ đẹp của thế giới.

Xen lẫn giữa cảnh sắc non nước hữu tình, là tư tưởng lỗi thời, mục nát, vặn vẹo, và những lời nói tràn đầy ác ý với phái nữ, giống như một cái l*иg giam vô hình, giam cầm giữa cuộc sống đời thường, giống như nuôi cổ trùng vậy, để cho bọn họ ở bên trong chém gϊếŧ lẫn nhau mà không gây ra một tiếng động nào.

Cô vẫn luôn đợi cho đến khi mẹ Giang ra ngoài một lần nữa, cô mới lặng lẽ trở về nhà.

Quyển sách bị mẹ Giang xé nát, đã được bà ta tỉ mỉ dán lại, cho dù bà ta không biết chữ, bà ta cũng đã đối chiếu với những nếp rách mà cẩn thận dán lại.

Bạn xem, chỉ cần bà ta muốn, bà ta có thể đối xử với người khác rất tốt.

Chỉ là người đấy không phải bạn mà thôi.

Thực ra Giang Ninh sợ mẹ giang, cho dù mấy hôm nay cô tỏ ra không sợ mẹ Giang chút nào, thậm chí còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mẹ Giang, nhưng sự sợ hãi mà mẹ Giang đem lại cho cô đã khắc sâu vào tận xương cốt.

Cô không thể cùng sống chung dưới một mái nhà với mẹ Giang được, bởi vì cô không biết khi nào thì mẹ Giang bở vì chuyện nào đó mà bất chợt vung tay giang cho cô một cái tái; có thể là vì góc tường bụi, cũng có thể là do sắp xếp giỏ khiến mà ta không vừa mắt, hoặc là do hướng đặt ghế sai rồi, bà ta đột nhiên nổi giận, chửi như tát nước vào mặt cô.

Lớn lên rồi mới biết rằng, bình tĩnh là một phẩm chất đáng quý biết bao.