Nước xuân văng tung tóe khắp nơi.
Cả hai đều không khỏi bật ra tiếng thở dài khi dươиɠ ѵậŧ tiến vào động hoa.
Nam nhân dường như trời sinh đã có bản lĩnh trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, cho dù chỉ với một hai lần với Phó Ninh Dung, Tạ Du cũng có thể làm rất tốt.
Gậy thịt to lớn mạnh mẽ phá vỡ đường hầm, thắt lưng chuyển động.
Động tác nhanh chóng trôi chảy, vòng eo khỏe khoắn cường cáng thô bạo đóng đinh nàng, như thể muốn khảm luôn phân thân của mình vào trong đó.
Tuy còn hơi mờ mịt nhưng âʍ ɦộ đã đủ trơn trượt rồi, cảm giác đau đớn khi đút vào trước đó cũng dần biến mất, thay vào đó là sự tê dại và kɧoáı ©ảʍ vô tận.
Tác dụng của thuốc từng chút một phát huy.
Phó Ninh Dung bị Tạ Du một nông một sâu đâm cho kêu ra tiếng, hai tay run rẩy tự chơi đùa với cặρ √υ' của mình, thịt vυ' tràn ra khỏi bàn tay, bị đâm thọc đến mức cầm không nổi.
Bình thường khi nhìn lại, tay nàng thật ra cũng không quá nhỏ.
Nhưng đặt trên hai nền tuyết ngọc này, đôi tay tinh tế thon dài thực sự nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
Vụng về ôm ngực xoa xoa, cơ thể và hai luồng thịt đung đưa lắc lư, đôi tay nhỏ nhắn vồ vập trên hai quả to lớn, thỉnh thoảng lại véo cái nhân đỏ mọng ở phía trên.
Cảnh này mang lại cho Tạ Du sự phấn khích tột độ, khiến hắn đỏ mắt xâm chiếm nàng như cuồng phong bão táp.
Phó Ninh Dung hoàn toàn động tình.
Trong lỗ hoa có một lượng nước đáng kinh ngạc, Tạ Du chỉ mới chạm nhẹ vào mà tay đã bị dòng nước làm ướt đẫm.
Hắn lau lên ngực Phó Ninh Dung ba hai lần, để lại vết nước trên đó, lại ngại nàng làm chưa đủ mạnh nên giúp nàng nắn bóp thật lâu.
Một bên điên cuồng đâm thọc, một bên trêu chọc ngực sữa.
Hắn đưa tay vớt eo nàng lên, ép nàng mở mắt nhìn nơi hai người giao hợp.
"A Dung, mở to mắt ra nhìn xem, miệng nhỏ của nàng thật là tham lam, vừa ăn vừa phun cả nước."
Phó Ninh Dung thử hé một mắt, nàng lập tức sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt.
Dươиɠ ѵậŧ rực lửa chen vào trong miệng huyệt.
Lỗ hoa của mình đang ăn cự vật của hắn.
Cự long to lớn ra vào âʍ ɦộ nhỏ bé ướt đẫm, lỗ huyệt tròn trịa chặt chẽ mở ra, vách tường bên trong bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ, hòa nhập với nhau một cách liền mạch.
Âʍ ɦộ nhỏ đỏ lên vì bị thọc.
Gậy thịt đỏ khổng lồ tạo ra những làn sóng dâʍ ɖị©ɧ mỗi khi nó đi vào, luôn có tia nước dính trên thân gậy.
Mặt nước sáng lấp lánh.
Vô cùng dâʍ ɭσạи.
Âm thanh tinh hoàn vỗ vào mông càng lúc càng nhanh theo tốc độ cắm rút, tiếng "bạch bạch" khi vỗ vào da thịt cứ văng vẳng bên tai, nước càng ngày càng nhiều, hòa quyện cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙, khắp gian phòng tràn ngập âm thanh xấu hổ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cái lỗ nhỏ bé xíu như vậy lại có thể nuốt trọn một thứ to bự đến thế.
Trong mắt Phó Ninh Dung vẫn còn ngấn lệ, dường như những giọt nước mắt đó vẫn chưa nguôi ngoai kể từ khi cuộc tình bắt đầu.hoalantichmich
Nhưng không giống như trước đây.
Lần này là phê đến phát khóc.
Nàng bị đâm đến mức chống đỡ không nổi, thắt lưng yếu ớt sắp ngã xuống, tầm mắt muốn thoát khỏi thân thể hai người nhưng lại bị Tạ Du khống chế.
Thái Tử tôn quý dưới một người trên vạn người lúc này đang điên cuồng "yêu" nàng .
Ánh mắt trốn tránh của Phó Ninh Dung khiến hắn rất khó chịu, hắn ôm trọn lấy eo nàng để nàng có thể thấy rõ ràng hơn sự ràng buộc giữa hai người.
không cho phép nàng quay đầu đi chỗ khác, cũng không cho phép nàng lơ là, nếu ánh mắt nàng trở nên mông lung, hắn sẽ giữ gáy và hôn nàng.
Dù eo có đau, dù lưng có mõi...Dù có khóc lóc như thế nào cũng phải chịu.
Vì chính nàng là người khơi mào chuyện này, nên nàng phải là người kết thúc nó.
"Lại khóc? Nóng lòng muốn bị "chơi" đến vậy cơ à? Khóc từ lúc bắt đầu cho đến giờ, nàng được làm từ nước sao?"
Vừa dứt lời, Tạ Du đã hối hận vì lời nói của mình.
Nàng quả thật là được làm từ nước.
Cây gậy lớn vẫn đang chuyển động trong huyệt nhỏ mềm ướt, ấm ấm mềm mềm quấn lấy khiến hắn rất thỏa mãn, giống như đang dạo chơi trong dòng nước ấm áp.
Hắn hiểu được chân lý này hơn ai hết.
Không riêng bản thân, Tạ Du túm lấy tay Phó Ninh Dung kéo đến nơi hai người giao hợp, để nàng có thể cảm nhận được sự trơn trượt của dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ huyệt nàng, và cũng để nàng biết được bản thân động tình đến nhường nào.
Bàn tay lớn của nam nhân lần xuống bóp mông nàng.
Tạ Du vừa đóng cọc vừa không ngừng hỏi nàng đủ loại câu hỏi khó.
"Ta là gì của nàng?"
"Chúng ta bây giờ đang làm gì?"
"Mở mắt ra nhìn xem, xem nàng đang bị ai xuyên xỏ..."
Làm những hành động xấu hổ đến không thể tưởng tượng được để trêu chọc Phó Ninh Dung, cho dù nàng có khóc lóc đến đâu hắn cũng sẽ không dừng lại.
"Nhanh quá...Hoài Lăng, ta không chịu nổi nữa rồi..." Phó Ninh Dung ê a kêu lên, vòng tay ôm lấy Tạ Du, đầu ngón tay để lại vết xước trên lưng và eo hắn.
Đắm chìm trong bể du͙© vọиɠ, kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến nàng choáng ngợp.
Vòng eo của Phó Ninh Dung bị kìm giữ, bị xỏ xuyên đến đong đưa khắp nơi như một chiếc lá, mạnh mẽ chạm đến tận cùng, từng chút một đâm nàng đến hồn xiêu phách lạc.
Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, Tạ Du siết chặt eo nàng, ra sức chạy nước rút lần cuối cùng.
Kɧoáı ©ảʍ chồng chất từng lớp.
Hoa huyệt xoắn lại, gậy thịt thẳng đứng giật bần bật.
Quá căng...
Quá nóng bỏng...
Vô cùng tê dại...
"Ah... a, thật thoải mái." Nàng bị cắm đến xuất hồn, hai má đỏ bừng, ngón chân co quắp vào nhau.
Phó Ninh Dung vốn dĩ muốn cách xa Tạ Du ra một chút, nhưng không ngờ lại dán sát vào người hắn, càng ngày càng sáp lại gần.
"Hoài Lăng...Hoài Lăng..."
Gọi tên hắn trong vô thức, nàng khóc thét chói tai, mông tê dại vì bị va chạm, nàng ngoan ngoãn phối hợp với hắn, nhưng đổi lại, Tạ Du càng giở trò thôi bạo hơn.
Phần eo bị nắm chặt.
Mồ hôi trên trán Tạ Du nhỏ giọt xuống ngực nàng, hắn vươn tay lau ngực giúp nàng, dưới thân mạnh mẽ tiến công khiến động hoa run lên.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một tia ánh sáng trắng, kɧoáı ©ảʍ chết người xông thẳng lên đại não, chưa từng có cảm giác sung sướиɠ cuồng bạo như vậy.
Tạ Du vùi vào trong cơ thể nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cuồn cuộn bắn vào bên trong chỗ sâu nhất, hai người ôm chặt lấy nhau thở hổn hển, run rẩy đạt đến cao trào trong cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Cả cơ thể được bao bọc trong hơi thở của nam nhân.
Người nọ như ác quỷ đến từ địa ngục, hơi thở nóng rực phả bên tai Phó Ninh Dung như muốn thiêu đốt nàng, mỗi câu mỗi chữ mà hắn ta nói ra đều khiến nàng run sợ.
"Muốn thoát khỏi ta?!"
"Đời này không thể!"
---
Sau đó, A Dung đã bị hôn mê bất tỉnh~~