Đầu óc Phó Ninh Dung mê man, du͙© vọиɠ bị tác dụng của thuốc thôi thúc đến cực điểm, hiển nhiên mặc cho Tạ Du muốn làm gì thì làm.
Thái Tử cao quý yêu cầu nàng làm bất cứ điều gì, nàng sẽ vô thức tuân theo lời của hắn và thực hiện nó.
Gậy lớn cắm vào khe ngực theo chiều từ dưới lên trên.
Tạ Du nắm lấy hai tay Phó Ninh Dung đặt ở hai bên sườn ngực: "Giữ chặt, kẹp lấy nó."
Nhũ hoa sưng tấy, nước bọt bóng loáng bao phủ phía trên, đó là dấu vết Tạ Du để lại khi bú.
Lúc này trên trán Tạ Du đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn đang từ từ đưa vật sưng tấy vào "nơi an toàn" mà nàng đã tạo ra cho hắn.
Hai miếng thịt trắng như tuyết kẹp lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hồng nhạt, tư thế hai người lúc này có chút kỳ quái.
Nhưng trong một khung cảnh như vậy, nó hài hòa một cách khó hiểu.
Hơi ấm nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn.
Tạ Du thở hồng hộc một cách không kiểm soát, lúc run lên vì sung sướиɠ, hắn không khỏi tự hỏi làm thế nào mà ngực của nàng lại có thể lớn đến như vậy.
Một bên xoa một bên bóp.
Mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Tạ Du thở hổn hển vân vê đầṳ ѵú của nàng, khó hiểu hỏi: "Bị trói buộc cả ngày mà sao nó vẫn lớn như vậy?"
"Trước giờ nàng trộm cởi bỏ áo nịt ngực chứ gì!?"
Đột nhiên va chạm mạnh về phía trước, Phó Ninh Dung bị đâm đến nghẹt thở, thiếu chút nữa trượt tay văng cặρ √υ' ra ngoài, bất đắc dĩ đáp lại hắn: "Đúng....a..."
Tạ Du áp sát nàng, duỗi tay giúp nàng ép chặt hai bầu ngực, thấp giọng gợi ra câu trả lời: "Nhưng lúc đó không phải chúng ta ăn ở cùng nhau sao? Nàng đung đưa cặρ √υ' này ngủ chung với ta mỗi ngày?"
Ở Thượng thư phòng phân ra hai người một gian.
Từ khi Phó Ninh Dung vào đó, nàng được phân ở chung gian phòng với Tạ Du, cho đến khi nàng vào triều làm quan và trở lại Phó gia, hai người tạm xa nhau từ đó.
Trước giờ hắn chưa hề nghĩ tới điều này.
Nhưng nghe ý tứ của Phó Ninh Dung,
trong đầu hắn hiện ra cảnh hai người sống cùng nhau, nàng ở sau lưng hắn lắc lư bộ ngực mỗi ngày theo mỗi bước đi.
Tạ Du kìm lòng không đậu nghĩ, nếu lúc đó hắn đã nhìn thấu thân phận của nàng, hai người sẽ nảy sinh ra tình cảnh gì?
Có lẽ hắn đã sớm giam cầm nàng, hai người ngày ngày mây mưa, sợ là ngay cả đứa nhỏ cũng có luôn rồi.
Phó Ninh Dung không biết Tạ Du đang nghĩ gì, nhưng trong mơ hồ thấp thoáng nghe thấy lời nói của hắn, liền biết hắn đang nghĩ sai.
"... Không phải ở Thượng thư phòng, mà là ở Đông cung."
Tuy Thượng thư phòng yêu cầu hai người một gian.
Nhưng Tạ Du dù sao cũng là Thái Tử, chung quy vẫn có chút đặc quyền, hắn thỉnh thoảng sẽ về Đông cung nghỉ ngơi, nhân tiện mang theo cả Phó Ninh Dung đi cùng.
Trong Đông cung có một phòng ngủ dành riêng cho Phó Ninh Dung.
Vì ban ngày buộc chặt nên đêm về ngực của nàng bị sưng lên, Phó Ninh Dung ở trong phòng cởϊ áσ nịt ngực để cho bản thân hít thở.
Tạ Du ngay lập tức hiểu ra.
Theo lý thuyết mà nói, nó có thể phát triển lớn như vậy là nhờ một phần công lao của Tạ Du.
Gậy lớn đang chuyển động.
Phân thân bị hai vυ' sữa Phó Ninh Dung kẹp chặt, qυყ đầυ hồng phấn dính một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến động tác cắm rút vô cùng trôi chảy, chỉ là không khống chế được sức lực, thỉnh thoảng chọc đến chiếc cằm thon gầy của Phó Ninh Dung.
Phó Ninh Dung cảm thấy rất thoải mái.
Cây gậy khiến nàng vừa đau vừa ngứa, thịt vυ' non mềm tê dại, nhưng không ngờ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lạ thường, dưới thân trào ra từng dòng chất lỏng.
Qυყ đầυ cắm rãnh ngực.
Phó Ninh Dung đã sớm không tỉnh táo, dưới tác dụng của thuốc, nàng khát cầu Tạ Du gần như điên loạn.hoalantichmich
Khi qυყ đầυ thỉnh thoảng chạm vào môi Phó Ninh Dung, nàng thậm chí còn chủ động thè chiếc lưỡi nhỏ của mình ra liếʍ đỉnh mắt ngựa.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trên đỉnh đầu nhuộm xuống khóe môi Phó Ninh Dung, khiến tổng thể cảnh tượng càng thêm da^ʍ mĩ.
A Dung ngậm qυყ đầυ vào miệng liếʍ láp như đang ăn thứ gì đó.
Ấn đường nam nhân nhăn lại.
Hình ảnh dâʍ ɭσạи này đập vào mắt khiến hô hấp của hắn ngưng trệ một hồi, "phựt" một tiếng, dây cung căng chặt trong đầu nháy mắt bị đứt phăng.
Tạ Du nghe tiếng rêи ɾỉ vừa thống khổ vừa sung sướиɠ của nàng, không nhẫn nại từ trong miệng nàng rút ra, đem toàn bộ lửa nóng nhét vào trong động hoa đầy nước.