Tân Nương Của Quái Vật

Quyển 1 - Chương 34: Kiểm Soát Bản Năng Động Vật

Hôm nay, cô rất muốn chinh phục hắn.

Và, vẫn muốn gϊếŧ hắn.

Chu Giảo cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể cô được giải phóng.

Ngay từ đầu, cô đã không hài lòng với một cuộc sống tầm thường và yên bình, cô khao khát tìm sự phấn khích.

Những đặc điểm phi nhân tính của Giang Liên không những không khiến cô cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn mang đến cho cô một cảm giác mong đợi kỳ lạ.

Lúc này, một bóng người đột nhiên rơi xuống trước mắt cô.

Giang Liên đi tới trước mặt cô, lạnh giọng nói: "Ngươi cười cái gì?" Hắn dừng một chút, nhắc nhở: "Ngươi sắp chết, không có ta truyền năng lượng cho ngươi, ngươi lập tức chết đói."

Chu Giảo muốn nói, "Ngươi sẽ không để cho ta chết."

Nghĩ xong, cô lại nuốt xuống lời nói.

Với tác phong xảo trá của con quái vật này, rất có thể cô vừa nói xong câu này đã bị hắn gϊếŧ chết.

Không cần phải thử lòng bao dung của hắn đối với cô vào lúc này.

Cô trầm ngâm một lát, đột nhiên cong môi cười, xảo trá đảo ngược mâu thuẫn: “Cười ngươi cũng sẽ chết.”

Giang Liên bình tĩnh nói: “Ta sẽ không chết.”

Trong giọng điệu không có kiêu ngạo cùng khinh thường, giống như đang miêu tả một quy luật khách quan tuyệt đối không bao giờ bị vô hiệu hóa.

Chu Giảo lắc đầu: “Không, ngươi sẽ, ngươi đã trêu chọc công ty.”

Giang Liên khẽ cau mày, chuyển lực chú ý: “Công ty?”

Chu Giảo không dám làm càn, sợ bị hắn nhìn ra sơ hở nên cố gắng dùng giọng điệu thường ngày để nói chuyện:

"Đúng vậy, công ty. Ngươi không phải là con người, sẽ không biết công ty đáng sợ như thế nào. Nói sao nhỉ, năm mươi năm trước, có gần hai trăm quốc gia trên thế giới. Lúc mọi người giới thiệu bản thân, họ sẽ nói mình đến từ nước nào, nhưng bây giờ họ chỉ nói bản thân đến từ công ty nào? Còn những người thất nghiệp và nhân viên của các công ty nhỏ, họ thậm chí còn không đủ tư cách để giới thiệu bản thân."

Giang Liên thậm chí không chớp mắt: "Có nghĩa là nhân loại còn phân chia các nhóm xã hội. Đây là việc của ngươi, liên quan gì đến ta?"

"Trước đây có thể không liên quan, nhưng bây giờ thì có."

Chu Giảo cố tình làm ra vẻ ngây thơ, nghênh đón ánh mắt lãnh đạm của hắn: "Ngươi gϊếŧ nhiều nhân viên an ninh của công nghệ sinh học như vậy, chắc chắn bọn họ đã chú ý. Thành phố đầy camera công nghệ sinh học, ai cũng cấy chip công nghệ sinh học sau gáy. ... Họ kiểm soát sự sống và cái chết của thành phố, họ là những vị thần thực sự ... ..."

"Thần?"

Chu Giảo gật đầu: "Thần là gì? Thần là bất tử và toàn năng. Miễn là công ty có biện pháp kéo dài tuổi thọ của con người, sau đó mới có thể tạo ra thần linh."

“Những thứ này”, Cô hếch cằm về phía thi thể biến dị trên mặt đất, "Chính là bằng chứng cho thấy công ty đã tạo ra các vị thần. Họ đang thử nghiệm giới hạn của cơ thể con người, cố gắng khiến con người sống lâu như dị nhân và bất khả chiến bại."

Giang Liên không nói gì.

"Có thể ngươi là sinh vật hoàn hảo nhất trên thế giới, gần gũi vô cùng với thần, nhưng chỉ có một mình ngươi, sao có thể chống lại một nhóm? Công nghệ sinh học ít nhất có mấy chục triệu nhân viên, bọn họ gϊếŧ ngươi thật dễ dàng."

Ánh mắt của Giang Liên không có gì thay đổi, nhưng tầm mắt lại rơi vào môi cô, tần suất lăn hầu kết cũng tăng lên.

Hắn sắp bị thuyết phục.

Chu Giảo cụp mắt xuống, che đi tia gian xảo trong mắt, nói tiếp: “Đương nhiên, với kỹ thuật hiện tại của loài người, gϊếŧ chết sinh vật cao cấp như ngươi là không thể. Nhưng ngươi phải biết rằng, có đôi khi tồn tại còn thống khổ hơn cả cái chết."