Tần Mang vừa dứt lời thì cả hành lang đều rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mọi người nhìn cô đi về phía Hạ Linh Tễ.
Chiếc váy dài của Tần Mang trải trên tấm thảm lộng lẫy phức tạp, mỗi bước đi đều là dáng vẻ uyển chuyển thấm vào trong xương cốt.
Khoảng cách gần lại.
Thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi hương phát ra từ người đàn ông, một mùi hương mát lạnh rất nhạt, giống như một dòng sông băng tan chảy vô tình bị rò rỉ ra, rồi rất nhanh lại bị tầng tầng lớp lớp băng che khuất.
Càng là thứ cảm xúc không thể chạm tới càng khiến người ta muốn tìm kiếm.
Xưa nay, Tần Mang luôn hành động theo ý mình, nhưng sau hai năm vào làng giải trí, cô cũng “biết” một chút về cách đối nhân xử thế.
Ví dụ-
Phải khách sáo khi nhờ người ta giúp đỡ.
Vì vậy, cô ấy suy nghĩ trong vài giây rồi thật lòng khen ngợi Hạ Linh Tễ vài câu:
“@nh rất thơm.”
Haizz, thế giới người lớn thật sự không dễ miêu tả được.
Tần Mang chấm 100 điểm cho sự tiến bộ học tập của mình trong “Phần chỉ khen ngợi trong nghệ thuật nói chuyện”.
! ! !
Quá can đảm!
Mọi người vây xem đều rất khϊếp sợ, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng thảo luận——
“Trời ạ, cô ta định dùng cách này để thu hút sự chú ý của tổng giám đốc Hạ sao?”
“Tự đánh giá mình quá cao, vị này của nhà họ Hạ nổi tiếng trong giới chỉ ham mê quyền thế, không dính đến phụ nữ và tìиɧ ɖu͙©. Bao nhiêu cô gái nổi danh vừa có tài vừa có sắc đều thất bại bỏ về, vậy thì sao một ngôi sao bình hoa như cô ta có thể chấm mυ'ŧ được.”
Đừng nói những người đứng xem mà ngay cả Mạnh Đình cũng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Sự nghiệp làm người đại diện hơn mười năm của anh ta sắp mất trắng rồi.
Ngược lại, Tần Mang không quan tâm đến điều này mà chờ Hạ Linh Tễ trả lời.
Hạ Linh Tễ cụp mắt lẳng lặng nhìn cô, giống như một bức tượng điêu khắc bằng băng được một nghệ nhân hàng đầu cẩn thận gọt dũa, giờ phút này nhìn xuống thế giới có vẻ xa ngoài tầm với.
Không chút cảm xúc.
Cũng không có ý định trả lời cô.
“Chậc chậc chậc, chắc chắn sẽ bị đuổi đi.”
“Xong rồi, xong rồi, tôi cảm thấy xấu hổ thay người đẹp vì tật xấu tái phát.”
“Anh ấy sẽ không mắc phải những mánh khóe thô thiển như vậy…” Mỹ nhân kế.
Còn chưa dứt lời đã thấy Hạ Linh Tễ không nhìn nữa mà nghiêng đầu nhìn thư ký vẫn kính cẩn đứng bên cạnh mình, môi mỏng khẽ hé mở ra —
Mọi người đều nín thở chờ đợi Hạ Linh Tễ xét xử Tần Mang.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Dọn người.”
Anh lạnh nhạt nói xong hai chữ này rồi lướt qua ban công đi về phía khoang thuyền của chủ theo kế hoạch ban đầu.
Giống như vị thẩm phán có thể nắm quyền sinh sát trong tay, cũng không nhẫn nại chờ đợi cái kết.
Mọi người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đều xoẹt xoẹt hiện lên: Quả nhiên!
Số phận của cô là bị đuổi đi.
Đã có người bắt đầu hả hê nhìn Tần Mang.
Ví dụ như nhóm người Diêu Đinh.
Ai ngờ, một điều bất ngờ đã xảy ra—
Đầu tiên, thư ký Tùng bị lưu lại phụ trách “dọn người” cầm một chiếc áo choàng nữ mới tinh lại đây, kính cẩn đi đến trước mặt Tần Mang: “Ban công gió lớn, mời cô.”
Tần Mang bình tĩnh mặc vào, vải lụa mỏng bao lấy từng tấc làn da trắng nõn như ngọc của cô, miễn cưỡng trả lời: “Thật thân thiết.”
Sau đó, thư ký Tùng ra hiệu cho các vệ sĩ “dọn người”, còn anh ta thì tự mình dẫn Tần Mãng đến khoang thuyền của chủ.
Mười phút sau
Bên ngoài du thuyền.
Những người bị vệ sĩ và nhân viên trên thuyền đuổi ra ngoài nhìn nhau hết sức ngạc nhiên, không thể tin được mà nhìn chiếc du thuyền cực lớn.
Cho nên, người mà giám đốc Hạ dọn thật ra là bọn họ?!!!
…
Mạnh Đình lại càng hốt hoảng, được A Đồng dìu ra.
A Đồng rất lo lắng: “Chị Mang ở đó một mình sẽ không có chuyện gì chứ?”
Ngược lại, trong đầu Mạnh Đình nhớ lại câu nói ngạo mạn “ngủ với anh ta” của Tần Mang, chậm chạp một lúc lâu mới buồn bã nói: “Gặp chuyện không may nên là tổng giám đốc Hạ mới đúng.”
Hai năm nay, Tần Mang đều dựa vào khuôn mặt xinh đẹp thời thượng hàng đầu giới giải trí này, có rất nhiều đàn ông chất lượng cực kỳ cao đã chủ động bày tỏ tình cảm với cô nhưng dù là một xíu cô cũng không vừa ý. Mạnh Đình cũng nghi ngờ kiếp trước cô là hoa thủy tiên chuyển thế, tự kỷ đến mức chỉ thích chính bản thân mình, không thích đàn ông.
Bây giờ đột nhiên chủ động như vậy, khó trách khiến người ta hoài nghi cô có mục đích gì hay không, ví dụ như muốn tìm người chống lưng, hay tìm người có quyền lực nhất.
Trở ngại như thế đến rồi nên cô tự làm theo ý mình, không để ai vào mắt?
Có thể nghĩ kỹ như vậy không?
Không đợi Mạnh Đình suy nghĩ kỹ thì có một số người nổi tiếng trong giới truyền thông chủ động tiến lên mời thuốc và nói: “Cô Tần nhà anh quen biết người kia sao?”
Làm truyền thông cũng tương đối nhạy bén.
Mạnh Đình hiểu rõ, đây chính là đến thăm dò.
Dù sao tên tuổi của ngài Hạ cũng rất có ích ở bất cứ đâu trong vòng luẩn quẩn này.
Mạnh Đình thật sự không biết rõ về bối cảnh gia đình Tần Mang, nhưng dựa vào tính tình kiêu ngạo và liều lĩnh thường ngày của cô, phong thái quen thuộc không thể thay đổi từ trong xương cùng mới mức độ tiêu xài cao siêu của cô thì cũng có thể đoán được một chút, chắc chắn là được chiều chuộng từ trong nhung lụa. Nhưng chỉ vậy thôi, dù sao cô cũng đã ra mắt được hai năm, cũng không thấy cô có nền tảng vững chắc gì.
Anh ta càng chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ có bất cứ liên quan gì đến một người đứng trên đỉnh kim tự tháp như Hạ Linh Tễ.
Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, anh ta quyết định thể hiện khả năng diễn xuất của mình: “Mang Mang chúng tôi là người sống nội tâm, tính tình có hơi nhút nhát, bình thường chỉ tập trung vào diễn xuất, mối quan hệ với mọi người rất đơn giản. Tôi làm người đại diện cũng chỉ có thể cho cô ấy tự do một chút, dù sao tôi cũng không thể quản lý nghệ sĩ như quản lý tội phạm được. Cái gì cũng phải hỏi thăm rõ ràng, anh nói có đúng không?”
Đối phương: “...”
Anh nghiêm túc sao?
Anh ta đã xem toàn bộ vở kịch kia trên du thuyền.
Hướng nội?
Nhút nhát?
Ai?
Lúc này, Mạnh Đình nhìn thấy Diêu Đinh từ xa bèn xin lỗi: “Xin lỗi không tiếp được, tôi phải đi trước xử lý một số việc đã.”