Công Khai

Chương 1.3

Với tư cách là một diễn viên ra mắt cùng thời, Diêu Đinh xuất thân chính quy đã bị độ hot của Tần Mang chèn ép, gần đây vừa hot lên nhờ bộ phim chiếu mạng, chính là thời điểm thuận lợi phát triển.

Tần Mãng tựa hồ không nghe thấy cô ta nói gì, lông mi cụp xuống nghịch điện thoại di động, làn da bên sườn mặt trắng như tuyết dường như nhiễm một tầng ánh sáng lạnh.

Mặt cô không chút thay đổi đếm số:

“990…”

“991…”

“...”

Tích lũy đủ 1000 điểm công đức có thể đổi lấy một lần mất bình tĩnh được không?

Thấy Tần Mang không nói gì, Diêu Đinh tưởng cô sợ. Cô ta dẫn đầu tiến vào phòng trang điểm, giả vờ tốt bụng cười hỏi: “Cô Tần, cô còn chưa nghĩ ra sao? Có cần tôi cho cô một chút đề nghị không?”

Mấy diễn viên tuyến mười tám ở phía sau cô ta phụ họa: “Chị Đinh, chị thật tốt bụng.”

“1000.”

Vừa dứt lời, người phụ nữ đang đứng ở tư thế lười biếng dựa vào gương lập tức đứng thẳng dậy, tiện tay đặt điện thoại di động lên bàn trang điểm, thướt tha bước về phía cửa.

Dưới ánh đèn sáng rực,

khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người. Cô mỉm cười với họ.

Diêu Đinh và những người khác bối rối trước nụ cười bất ngờ của Tần Mang. Họ giật mình, sững sờ trong giây lát.

“Rầm...” một tiếng.

Cánh cửa đột nhiên bị đóng lại. Tất cả mọi người đều bị khóa ngoài cửa ngoại trừ Diêu Đinh.

Còn một tay Tần Mãng thì nắm lấy cổ tay Diêu Đình, nhanh nhẹn kéo thẳng cô ta đến bên cửa sổ hé mở, dùng sức đẩy xuống:

“Nếu cô Diêu tốt bụng như vậy, không nỡ để những con cá mập bé bỏng trong vùng biển này không ăn không uống, sẵn sàng hy sinh bản thân để cho cá mập ăn thì thật sự là công lao to lớn nha.”

“Đồ điên!”

Diêu Đinh còn chưa kịp chống cự đã hoảng sợ phát hiện nửa người mình treo lơ lửng trên không trung, thậm chí mũi còn ngửi được mùi nước biển mặn, đồng tử đột nhiên giãn ra: “Buông tôi ra!”

“Nhưng mà~ bịa đặt thì nên bị cá mập ăn nha.”

Tần Mang từ từ đè cô ta xuống: “Đây là tôi đang tích công đức giúp cô, kiếp sau nhớ làm trâu làm ngựa báo đáp tôi nhé.”

Những ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn không xương, vừa dài vừa thẳng giống như ngọc trắng được chạm trổ tỉ mỉ. Vì dùng sức nên đầu ngón tay có màu đỏ tươi xinh đẹp quyến rũ.

Lúc này, bàn tay dừng trên người Diêu Đinh giống như bàn tay sát nhân thôi thúc gϊếŧ người.

“A a a a a a.”

Diêu Đình nhìn thấy sóng dữ trên mặt biển tối đen giống như ác quỷ ẩn nấp, chỉ cần Tần Mang buông lỏng tay thì cô ta sẽ bị ác quỷ nuốt chửng rất nhanh. Mặt cô ta đỏ bừng: “Cô có biết ai đưa tôi đến đây hôm nay không, là giám đốc Khương, nhà sản xuất của “Mộng xưa Kinh Hoa”, cô còn muốn…”

Cách một cánh cửa, ở bên ngoài, mấy diễn viên trẻ đi theo Diêu Đinh nghe thấy tiếng la hét bên trong thì im bặt. Bọn họ sợ đến mức mất hết bình tĩnh và hét lên: “Cứu mạng.”

Tiếng động quá lớn nên đã thu hút rất nhiều người, trong đó có Mạnh Đình. Anh ta vừa đi tới, mí mắt giật giật dữ dội, trong lòng luôn có linh cảm không lành. Cho đến khi nhìn thấy cánh cửa phòng trang điểm được bao bọc bởi các lớp người mở ra, bóng dáng quen thuộc bình tĩnh bước ra từ bên trong thì đôi mắt anh ta tối sầm.

Trong đầu chỉ còn hai chữ: Tiêu rồi!

Nhưng mà cơ thể còn phản ứng nhanh hơn đầu óc. Anh ta vội lao vào trong đám người, che trước mặt Tần Mãng, kêu to: “Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì, vừa rồi, suýt nữa thì Tần Mang đã đẩy tôi xuống biển rồi. Đây là cố ý hại người, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện cô ta!”

Diêu Đinh được người ta đỡ dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cơ thể vẫn đang còn run rẩy, chật vật giống như gà mắc tóc.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tần Mang.

Nếu không phải Diêu Đình run rẩy thở không ra hơi, còn có một đám người chứng kiến thì thật sự bọn họ không thể tin được người đẹp tuyệt sắc trước mặt này lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy.

“Tôi chỉ có lòng tốt giúp cô rũ bỏ thứ cặn bã màu vàng trong đầu mà thôi, sao cô có thể đổ oan cho tôi được?”

Đối mặt với những cái nhìn chăm chú đầy tính thăm dò này, khóe môi Tần Mang không thay đổi độ cong, có chút vô tội xòe hai tay ra, tự tin nói: “Vì giúp cô mà tôi còn bị thương này.”

“Làn da của cô đã lâu rồi không được chăm sóc, cọ đau tay tôi.”

Mí mắt Mạnh Đình giật giật, phối hợp phản ứng rất nhanh.

Anh ta vội vàng nâng hai tay Tần Mang lên, xem xét cẩn thận giống như một đứa trẻ con, cuối cùng tìm được một vết màu đỏ không tự nhiên từ xương ngón tay trắng nõn non nớt, kêu lên: “Ôi chao má ơi, tay của Mang Mang chúng tôi đã mua bảo hiểm mấy trăm triệu đó.”

“Đây là một vết thương nghiêm trọng!”

Lời nói mạnh mẽ của Mạnh Đình vang vọng không ngừng.

Có người không nhịn được cười lớn:

“Phụt…”

Điểm quan trọng là dưới ánh sáng, sự tương phản giữa hai làn da của họ đặc biệt rõ ràng, hoàn toàn giúp sức cho lời nói của Tần Mang. Tuyệt đối không phải ăn nói lung tung.

Diêu Đình thấy bọn họ trợn mắt nói dối, không kịp tiến lên mà chỉ vào Tần Mang: “Cô, cô…”

Không đợi cô ta tố cáo xong, đột nhiên, đám đông ồn ào giống như đã bị nhấn nút tạm dừng đồng loạt, toàn bộ không lên tiếng còn chưa tính mà ngay cả hơi thở cũng nhẹ hơn.

“Xuýt…”

“Chủ đầu tư lại ở đây!”

Hửm?

Sau khi Tần Mang nghe được tiếng hít hơi lạnh bên tai rồi nói của Mạnh Đình thì cô nghiêng đầu nhìn đám người.

Khoang thuyền hội nghị ở cuối hành lang đã mở ra từ lúc nào. Lờ mờ có thể nhìn thấy phía trong khoang thuyền mang đậm cảm giác công nghệ, cấu trúc khung kim loại được sắp xếp đan xen hợp lý phản chiếu một luồng sáng lạnh, phảng phất như đang ở trong một không gian tương lai, khắp nơi đều xuất hiện những món tiền đắt tiền và cao cấp .

Dễ thấy nhất là người đàn ông trẻ tuổi cao quý và lạnh lùng đang được bao quanh bởi một nhóm người tài giỏi trong giới kinh doanh. Chiếc áo sơ mi lụa đen được may vừa vặn, tôn lên vóc dáng cân đối hoàn hảo của đối phương, có cảm giác cao gầy, rắn chắc nổi bật giữa đám đông.

Hạ Linh Tễ có một khuôn mặt đẹp trai, trông ôn hòa, lịch sự, nhưng thật ra lại có vẻ thờ ơ. Khuôn mặt lạnh lùng như được bao phủ bởi một lớp băng giá. Khi ánh mắt lạnh nhạt của anh lướt qua, con ngươi phảng phất như tỏa ra một tia xám khói nhàn nhạt dưới ánh sáng lạnh lẽo, giống như biển sâu u tối bao phủ lên sông băng dị vực, rực rỡ mà lạnh lùng, khó có thể kết thân, nguy hiểm nhưng lại khiến cho người ta bị hút vào.

Không ai dám tiếp tục bày trò hề trước mặt Hạ Linh Tễ.

Tần Mang nhìn lướt qua, rồi lại liếc mắt nhìn một cái.

Khi những người khác không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đó thì Tần Mạng là người duy nhất - không coi ai ra gì mà tùy tiện thưởng thức, thiếu điều huýt sáo thành tiếng.

Là “người quen cũ”.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt quá trớn của Tần Mang quá rõ ràng nên lúc Hạ Linh Tễ chuẩn bị rời đi thì ánh mắt lại thoáng nhìn cô nửa giây. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt trìu mến như hồ chứa đầy nước mùa xuân kia của Tần Mang, đôi mắt đen láy, trong veo lạnh lùng, khi đảo mắt nhìn qua thì có vẻ ngây thơ nhưng thực chất lại như câu hồn đoạt phách.

Tần Mang xoa cằm suy nghĩ.

Người quen tốt đấy, dễ làm việc.

Vừa rồi Mạnh Đình đã nói gì, chủ nhà đầu tư?

Lúc này, Mạnh Đình lại kích động thấp giọng nói: “Ông chủ đang nhìn anh à?”

“Nghĩ hay quá.”

Cuối cùng Tần Mang cũng liếc anh ta một cái: “Hạ Linh Tễ chính là nhà đầu tư mà ngay cả em đây cũng không xứng ngủ cùng kia sao?”

“À, đúng.”

Tần Mạng xoay xoay chiếc nhẫn đuôi cá được khảm rất nhiều viên kim cương xanh quý hiếm trên vảy ở ngón trỏ theo thói quen, khóe môi khẽ cong lên một độ cong nhỏ: “Nói đùa, không ai xứng ngủ với anh ấy hơn em ấy.”

Mạnh Đình: “???”

Trời đậu!

“Mẹ kiếp em…” Sao cái gì cũng dám nói thế!

Anh ta vội vàng nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý đến bọn họ.

Mạnh Đình vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp dạy dỗ vị tổ tông nhà mình cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì ngay sau đó, giọng nói mềm mại, êm tai của Tần Mang vang vọng khắp hành lang.

“Hạ Linh Tễ.”