“Điện hạ, Tạ điện hạ đến rồi.”
Tiếng thở dốc ở cách đó không xa vang lên: “Biết rồi, lui đi.”
Tỳ nữ đáp lời rồi lui xuống.
Trong điện yên tĩnh một lúc rồi mới vang lên giọng khàn khàn của nam tử vừa khỏi bệnh nặng: “Xin vấn an điện hạ.”
Thiếu niên cao lớn đứng trước cửa, ánh mặt trời như độ thêm một vầng sáng nhàn nhạt cho chàng. Chàng hơi ngẩn người sờ lên dải lụa bịt mắt, chẳng biết mới sáng sớm mà nữ nhân này lại gọi chàng qua làm gì.
Chẳng lẽ lại nghĩ ra cách gì tra tấn chàng ư? Hay là…
Hay là chuyện hôm qua nàng cứu mạng chàng.
Nghĩ lại chuyện hoang đường tối qua, đôi mắt phượng khẽ chớp, cảm xúc phức tạp rối rắm khiến hắn vô cùng nghi hoặc. Vốn dĩ Linh Việt đã gọi chàng cùng đến tạ ơn, nhưng chàng lại vô thức lấy cớ bệnh nặng để từ chối. Chỉ có chàng biết, chàng đang trốn tránh.
Chàng đang trốn tránh Linh Tịch, nữ nhân khiến chàng chán ghét vô cùng cực nhưng lại từng làm chuyện thân mật ấy. Gương mặt nàng vừa dâʍ đãиɠ vừa mê người, má lúm đồng tiền sâu hun hút tràn ngập trong đầu chàng, thậm chí tối qua còn xuất hiện trong giấc mộng của chàng…
Trong mơ, hai người động tình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau như rắn động dục. Vòng eo mảnh khảnh uyển chuyển của nàng dán chặt lấy chàng, đôi chân trắng tuyến giao với chân chàng, thân dưới ướŧ áŧ thân mật dán sát vào nhau. Nghĩ đến đó, chàng liền thấy ghét bản thân vô cùng…
Đúng lúc này, một tiếng rên sảng khoái của nữ tử cắt ngang suy nghĩ tối tăm muộn phiền của chàng.
Tạ Dung Sở vô thức ngước lên nhìn về phía trong điện. Tơ lụa cản trở tầm nhìn, nhưng thính giác của chàng lại trở nên vô cùng nhạy bén. Chàng nghe thấy… tiếng nàng khẽ rên sung sướиɠ, bị làn gió đông cuốn vào tai chàng.
Ngay trước mặt chàng, nữ nhân vô cùng độc ác hẹp hòi này…
Đang cho chàng nghe thấy…
Tiếng nàng kịch liệt giao hợp với nam tử!
Trong điện, trên chiếc giường êm.
Quý Tịch vịn vai nam tử, hai chân kẹp chặt vòng eo rắn chắc, điên cuồng nhún nhảy trên người y.
Tiếng hạ thể hai người giao nhau nhóp nhép xen lẫn với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông khiến người ta nghe mà mơ màng.
Lúc này, bàn tay to lớn của nam sủng đang thăm dò dưới cơ thể nàng, ngón tay thô ráp sờ đến âʍ ɦộ mềm mại ướŧ áŧ, đầu ngón tay vuốt ve bốn phía. Quý Tịch không nhịn nổi, ngẩng đầu lên khẽ than, đôi chân trắng nõn kịch liệt ma sát với ga giường, âm thanh như con mèo khẽ cào vào lòng người nghe.
“A… Nơi đó… dùng sức thêm chút…”
Tạ Dung Sở vô cảm đứng trong điện, lần đầu tiên mong rằng mình mất hết năm giác quan.
Tiếng rêи ɾỉ của nàng, tiếng giao hợp da^ʍ mỹ, tiếng đàn ông thở dốc hệt như thiên la địa võng khiến chàng chẳng có chỗ trốn.