Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 28

Nửa giờ sau.

Nhìn bóng lưng mấy y tá kiểm tra phòng rời đi, Lê Bạch Thành hơi nghiêng đầu, nhìn hai người đang thay quần áo trong phòng.

Có thể là do tập luyện nhiều năm nên đường cơ bụng của hai người rất đẹp, không quá dày cũng không quá mỏng, rất vừa phải.

Lê Bạch Thành nhìn thoáng qua, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Nội tâm: Mẹ kiếp, ghen tị một chút thì có làm sao?

……

Bởi vì đã hỏi y tá về thời gian bàn giao ca trực, lúc ba người đi không bị nhân viên bệnh viện nào bắt gặp, thuận lợi chuồn khỏi bệnh viện.

Không có khả năng trả viện phí, cả đời này cũng không có khả năng trả.

Trên đường không có nhiều người, có lẽ là bởi vì còn sớm, cửa hàng hai bên đường đa phần vẫn còn đóng cửa.

Đường phố rất yên tĩnh, gió lúc 6:30 sáng không nóng, phả nhẹ vào mặt rất dễ chịu.

Lê Bạch Thành đi theo hướng dẫn trên điện thoại di động, tìm thấy hộp thư gần bệnh viện Nhân dân số 4 nhất.

Vị trí của hộp thư rất hẻo lánh, bên cạnh một bức tường thấp.

Trên tường cạnh hộp thư có một số quảng cáo nhỏ trông như vảy nến, mốc đen vàng bán đầy tường, lớp sơn trắng phơi bên ngoài cùng gió lâu ngày tróc ra từng mảng, lộ ra gạch đỏ bên trong.

Lê Bạch Thành vừa định bỏ thư vào, âm thanh hệ thống trong đầu liền vang lên:

[Tôi khuyên cậu không nên gửi, đây không phải hộp thư tử tế đâu.]

[Nhìn bên ngoài thì có vẻ giống như một hộp thư bình thường, nhưng thực ra nó là hộp thư ăn thịt người, thỉnh thoảng sẽ ngấm ngầm ăn thịt người gửi thư trong lúc những người xung quanh không chú ý.]

[Những vật ô nhiễm khác mặc dù có thèm, cũng không dám tấn công những vật ô nhiễm khác xung quanh mình. Luật pháp của Thần Quốc rất nghiêm ngặt, nếu ăn vật ô nhiễm xung quanh mình, sẽ bị kết án tử hình.]

[Tuy nhiên, cho dù là nơi ô nhiễm đến thế nào, trong khi vận hành cũng sẽ có lỗ hổng. Luật pháp của Thần Quốc có thể quản lý được "con người", nhưng không thể quản lý hộp thư, rốt cuộc nó cũng chỉ là một cái hộp thư thôi! Luật pháp có thể kết án tử hình một người, nhưng không thể kết án tử hình một hộp thư.]

Nghe hệ thống nói, Lê Bạch Thành trầm mặc một hồi, cúi đầu nhìn thư trong tay, cuối cùng là nên gửi hay không gửi?

Hệ thống dùng âm thanh máy móc kỳ quái hài hước nói: [Cậu có thể bảo Đàm Ninh đi, dù sao nó thỉnh thoảng mới ăn thịt người, không phải lần nào cũng ăn, Đàm Ninh nhất định có thể sống sót, mặc dù xác suất không cao.]

Lê Bạch Thành: Thật ra, bức thư này không gửi cũng không sao, có điều... sao lại là Đàm Ninh đi mà không phải là Giang Vọng?

[Cậu còn không biết cậu đang nói cái gì à! Nhóc Vọng thật đáng thương, sao có thể nhẫn tâm để cho hắn gửi thư! Nhỡ hắn bị ăn thịt thì sao! Huhu, cậu thật độc ác!]

Lê Bạch Thành: Cho nên Đàm Ninh sống hay chết cậu cũng không quan tâm phải không?

Hệ thống: [Sao tôi phải để ý đến hắn, hắn không đáng thương.]

[Huhuhu, nhóc Vọng thật đáng thương, ở đây ăn không ngon ngủ không yên, lại còn đói, mau đưa nhóc Vọng ra khỏi đây đi! Đừng bỏ đói thằng bé! Cậu xem, bụng hắn reo ầm ĩ kìa!]

Lê Bạch Thành:...?

Đồ tiêu chuẩn kép.