Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 27

Tuyến tàu đến Trung tâm thành phố số hai?

Đàm Ninh xoa xoa lỗ tai, cảm thấy mình chắc vì muốn rời khỏi Thần Quốc quá nên sinh ra ảo giác, hoặc là hắn bị Thần quốc ô nhiễm ảnh hưởng.

Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói vang lên, kéo hắn trở về thực tại.

"Có vẻ như chúng ta có thể rời khỏi đây sớm thôi."

Đàm Ninh và Giang Vọng vô thức hướng ánh mắt về phía chủ nhân giọng nói.

Người thanh niên tùy tiện ngồi dựa vào lưng ghế, một bàn tay đặt dưới cằm, nhìn nội dung tin tức, khóe môi nhếch lên, như thể đang rất hài lòng.

……

Sau khi xác nhận mình không nghe nhầm, Đàm Ninh mới ngẩn người, trong đầu lần lượt hiện lên vô số câu hỏi.

Tại sao Thần Quốc đột nhiên mở tuyến tàu điện ngầm mới?

Tại sao tuyến tàu điện ngầm này đi trực tiếp đi đến trung tâm thành phố số hai?

Chuyện này có liên quan gì đến người ngồi trước mặt hắn?

Và, sao người này dường như biết chắc Thần Quốc sẽ mở một chuyến tàu điện ngầm mới?

Đàm Ninh gần như vô thức hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Thấy Đàm Ninh hỏi, Lê Bạch Thành giải thích ngắn gọn những gì cậu đã làm cho hắn.

Đàm Ninh nuốt nước bọt, vô cùng nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.

Để y tá viết hộ đơn tố cáo?

Khiếu nại với Thần Quốc và yêu cầu mở một tuyến tàu điện ngầm mới?

Cách vận hành ở Thần Quốc bị cậu ta chơi trong lòng bàn tay!

Mẹ nó, tên này là thần tiên từ đâu đến vậy?

Trong đầu Đàm Ninh lần lượt lướt qua vô số dị năng giả nổi danh, nhưng hắn ta không tìm được kẻ nào có thể so sánh với người trước mặt.

Lê Bạch Thành không quan tâm Đàm Ninh và Giang Vọng đang nghĩ gì, cậu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cô y tá đã thêm WeChat ngày hôm qua, hỏi xem cô lễ tân bao giờ đến phòng bệnh, Lê Bạch Thành đang chờ hồi âm của đối phương, âm thanh của hệ thống lại vang lên—

[Ding——chúc mừng ký chủ, hành động của cậu đã ảnh hưởng nhóc Vọng và đội trưởng của hắn. Bọn họ coi cậu như dị năng giả kỳ cựu nhất vùng hoang dã, họ quyết định kế hoạch rời khỏi đây tiếp theo sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời cậu.]

Lê Bạch Thành trước đó đã phát hiện ra rằng dị năng của cậu đặc biệt thích Giang Vọng, có thể là do dị năng kỳ lạ của hắn tác động lên, chẳng qua cậu không nghĩ nó thích đến mức đổi cả xưng hô… Có điều, Vượng tử là cái kiểu xưng hô gì vậy?

Hệ thống lập tức phản bác: [Tôi đang nói về thằng nhóc Vọng kia! Không phải Vượng tử! ]

Lê Bạch Thành: Hiểu rồi, Vượng tử.

[……]

Lê Bạch Thành mở điện thoại lên, phát hiện có thêm vài tin nhắn WeChat của cô y tá Mạnh Thiển Thiển. Nhận được tin “6 rưỡi kiểm tra phòng”, Lê Bạch Thành tắt điện thoại, quay sang nhìn hai người đang chằm chằm nhìn mình.

Lê Bạch Thành tìm bộ quần áo hôm qua y tá đem tới, ném cho mỗi người một bộ: "Cầm lấy, đợi y tá khám xong thì thay. Quần áo của tôi có thể mặc được, còn áo bệnh viện hai người đang mặc thì quá bắt mắt, còn quần thì… cứ mặc tạm đi.”