[Đừng hỏi tại sao Trưởng khoa Tâm thần là bác sĩ Ngoại khoa! Cũng đừng hỏi vì sao bệnh viện này lại sắp xếp cho bác sĩ phẫu thuật đi điều trị tâm lý cho cậu. Cậu biết đấy, vốn dĩ nguồn lực y tế có hạn, nhưng tôi đã sớm nói với cậu cái bệnh viện này không đứng đắn rồi! Cả một cái bệnh viện, tổng cộng cũng chỉ có bốn nhân viên công chức thì có thể là cái bệnh viện tử tế gì?]
Lê Bạch Thành: ...
Nhìn bác sĩ và y tá đưa người vào phòng phẫu thuật, Lê Bạch Thành mới cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi xuống một bên để nghỉ ngơi, áo sơ mi đẫm máu dán vào cơ thể cậu, mùi máu tươi hung hăng xông vào khoang mũi, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ các giác quan.
Lê Bạch Thành mất một lúc mới tiêu hoá được hết những chuyện vừa xảy ra.
Cậu không bị bệnh, cậu cũng không bị đa nhân cách gì cả, âm thanh máy móc kia thật sự là một loại dị năng thiên phú.
[Đinh đong, Xin chúc mừng kí chủ! Cuối cùng cậu cũng nhận ra tôi không phải nhân cách thứ hai của cậu, mà là dị năng thiên phú!]
Đèn sợi đốt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, làm áo sơ mi nhuốm máu của Lê Bạch Thành đỏ thêm vài phần. Lê Bạch Thành ngồi dựa vào chiếc ghế dài bằng nhựa cứng.
“Cậu nói ngươi là dị năng của tôi, có vẻ mỗi loại dị năng đều sở hữu trình tự trong danh sách", Lê Bạch Thành nhanh chóng chấp nhận chuyện này, tay trái xoa xoa cái cổ đau nhức hỏi: "Cậu đứng thứ bao nhiêu?”
Âm thanh máy móc trong đầu lại vang lên:
[Trình tự S-12: Tiên tri. Đến đây lại phải nói, cái danh sách dị năng này rất không hợp lý! Tôi rất mạnh, thế mà còn không vào top ba! Đối với vấn đề này, tôi có sáu điểm không hợp lý sau cần trình bày-]
[......]
Lê Bạch Thành không biết sáu điểm kia là gì. Nhưng có vẻ ở trong đầu cậu, cái âm thanh kia thật sự liệt kê ra sáu điểm nó cho là không hợp lý.
Quên đi, việc cậu nói chuyện được với cái vật trong đầu là đã là thứ không khoa học nhất rồi, mọi thứ với cậu bây giờ đều vô lý, quan tâm gì đến sáu điểm kia.
Lê Bạch Thành: "Tôi có thể gọi cậu như nào?"
[Cậu có thể gọi tôi là hệ thống, hoặc cái gì khác đều được miễn là cậu thích, vì theo tôi biết, nhân loại thường gọi tên nhau cho thân thiết. Nói cho cùng tôi là dị năng duy nhất trong danh sách có thể nói chuyện với ký chủ của mình.]
Khóe miệng Lê Bạch Thành giật giật. Sau hơn nửa tháng ở chung, cậu đã có chút miễn dịch với mấy lời vô nghĩa của cái hệ thống này. Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, hỏi một câu mà cậu muốn nghe giải thích nhất-
"Có phải thế giới bị hủy diệt rồi không?"
[Đối với việc thế giới này có bị hủy diệt hay không, tôi với con người có cái nhìn không giống nhau ...]
Lê Bạch Thành cảm thấy cậu vừa mở khóa chân trời mới, tất cả hiểu biết của cậu đối với thế giới vỡ vụn từng chút một.
Hóa ra sau ngày hôm đó, tận thế thật sự đã đến, thế giới này thật sự đã bị phá hủy.