Chú Và Em

Chương 27: Mong anh chỉ có em

Tôi ngồi thu lu trên ghế sô pha xem ti vi, Lâm ngồi xuống cạnh tôi.

"Em vẫn còn giận à?"

"Em có giận gì đâu!"

"..."

"Mai mấy giờ chú đi, tối nay em có hẹn với bạn, em đi chơi rồi sẽ về nhà luôn."

Một lát sau Lâm mới trả lời.

"Đêm nay em không ngủ lại à?"

Tôi lắc đầu.

"Mai em phải đến studio."

Lâm ghé người sát lại, cúi đầu xuống chắn ti vi, nhìn tôi chăm chú.

"Không được giận."

Tôi cau mày.

"Em có giận gì đâu!"

"Thật không?"

Tôi cau có nhìn Lâm, hai tay ôm lấy mặt anh ấy rồi kéo lại hôn. Tôi hôn chụt chụt vụn vặt mấy cái rồi tách môi anh ấy ra, đưa lưỡi ra hôn sâu, quấn quít lấy anh ấy. Tôi đẩy anh ấy ra, hít thở mấy cái rồi nói.

"Em không hề giận."

Lâm vuốt má tôi, cười cười.

"Vậy thì tốt. Tôi không biết dỗ dành, cũng không tinh ý đâu. Nếu em tức giận thì phải cho tôi biết."

Tôi hứ một tiếng, nhưng rồi lại quay sang ôm lấy cánh tay vạm vỡ của Lâm.

"Tuần sau chú quay phim bận không?"

"Kín lịch."

Tôi thở dài, dụi dụi vào bắp tay Lâm. Lâm xoa đầu tôi.

"Khi nào rảnh tôi sẽ đến gặp em."

"Thôi, chú cứ về nhà nghỉ ngơi, gọi em tới là được."

"Ừ."

Tôi cùng Lâm yên lặng ở cạnh nhau đến chiều, chẳng cần nói gì hay làm gì cũng thấy rất dễ chịu. Tôi tắm rồi đi chơi với Chi. Ra đến cửa, Lâm đặt tay lên eo kéo tôi lại ôm, hôn lên tóc tôi.

"Không hôn được nhỉ."

Bởi vì tôi đã trang điểm và đánh son đậm rồi. Tôi chống tay lên ngực Lâm, rướn người hôn nhẹ lên môi anh ấy. Sau đó hạ xuống cổ anh ấy, hôn lên để lại một dấu son. Tôi vuốt nhẹ vai Lâm, chỗ dấu răng chó của tôi để lại sâu hoắm.

"Em đi nhé, chúc chú ngày mai quay phim thuận lợi."

"Đi cẩn thận. À, khoan đã."

Lâm níu tay tôi lại rồi đi vào trong nhà, rồi rảo bước đi ra, đưa cho tôi thẻ đen của mình.

"Đi chơi vui vẻ."

Tôi nhìn thẻ trong tay Lâm, ngước lên nói với anh ấy.

"Em sẽ mua hẳn cái nhà đấy."

"Không thành vấn đề."

Tôi khúc khích cười rồi đẩy tay Lâm.

"Em không cầm đâu, em có rồi."

Vẻ mặt anh ấy có vẻ không thoải mái. Tôi cười.

"Chú cứ bao nuôi em như bây giờ là được."

Tiền đi ăn đi chơi (dù không hay đi chơi mấy) đều là Lâm trả, còn hay mua đồ này nọ cho tôi, vậy là đủ rồi. Tôi không có ý định động đến tài sản gì của anh ấy, bởi vì điều tôi muốn là trái tim và cơ thể của anh ấy thôi. Dù sao thì tôi cũng có người anh trai giàu có để ăn bám rồi.

Lâm nhìn tôi, nhàn nhạt chất vấn.

"Tôi cho em tiền đi chơi không được à?"

Tôi cười, hai tay bám lên vai Lâm.

"Khi nào chú quay xong phim này, mình đi du lịch có được không?"

Lâm đặt tay lên eo tôi siết nhẹ.

"Được."

Tôi vui vẻ hôn nhẹ anh ấy thêm một cái rồi quay đi, vẫy vẫy tay rồi đóng cửa. Ông chú cô đơn đã lâu, ở một mình bao nhiêu năm, ngoài Bảo và San thì hầu như chẳng ai đến nhà, nay lại có vẻ quấn người như vậy, thật là đáng yêu!

Thật ra tôi cũng muốn quấn lấy anh ấy, nhưng không thể để điều đó trở thành một thói quen xấu được. Tôi cho anh ấy không gian riêng để anh ấy không chán tôi, cũng là cho tôi cơ hội để không quá phụ thuộc vào anh ấy. Tôi sợ mình trở nên ỷ lại, tôi cũng sợ mình trở thành một áp lực. Khó khăn lắm mới chạm được đến anh ấy, tôi muốn mình có thể ở bên cạnh Lâm thật lâu, đến khi mà anh ấy chết đi.

Tôi thật sự mong rằng quãng đời còn lại của anh ấy chỉ có tôi mà thôi.