Lưu số
Khi trời gần sáng tôi mới ngủ thϊếp đi, đến mười giờ thì bị anh trai tôi gọi điện đánh thức. Đến tận nửa ngày hôm sau anh ấy mới tỉnh rượu và hỏi xem em gái anh ấy có về nhà an toàn không! Bình thường tôi sẽ cằn nhằn, nhưng lần này thì không, anh trai đáng kính, em yêu anh!!!
Anh trai tôi còn tưởng tôi giận đến nỗi không thèm tỏ ra giận, thế nên cứ luôn miệng xin lỗi và hứa sẽ mua cho tôi cái này cái kia. Nhưng tôi thật sự không hề giận một chút nào, trái lại, tôi vô cùng vui sướиɠ.
“Em không hề giận!”
Vì anh Bình nói nhiều quá nên tôi gắt lên, anh bảo.
“Rõ ràng là mày giận! Được rồi bé An đừng giận, lần sau anh sẽ...”
Tôi vâng một tiếng ngắt lời anh ấy rồi tắt điện thoại. Người ta đã nói là không giận rồi! Tôi cau có định đi ngủ tiếp thì thấy có tin nhắn, tôi mở ra xem, Lâm nhắn lại cho tôi! Tôi ngồi bật dậy, ngay lập tức tỉnh như sáo!
"Tôi ổn, cảm ơn em."
“Bảo đưa em về an toàn chứ?"
Tin nhắn được gửi từ bảy giờ sáng! Vậy là anh ấy dậy, thấy tin nhắn của tôi và trả lời ngay? Không chỉ gửi mỗi tin cảm ơn, anh ấy còn hỏi lại tôi nữa! Mới ngủ dậy đã bị anh ấy làm cho thổn thức rồi, trái tim lại loạn lên trong ngực khiến tôi khó thở.
Ngón tay tôi run run bấm trả lời.
"Xin lỗi chú, giờ em mới dậy. Hôm qua anh Bảo đã đưa em về an toàn, cảm ơn chú."
Tôi nghĩ nát óc cũng không biết nhắn gì thêm, đành cắn răng gửi tin. Lâm hoàn toàn hạ gục tôi khi mấy phút sau đã nhắn trả lời. Không cưỡng lại được sức mạnh của trái tim đang đập, tôi vừa quỳ vừa nằm xuống giường. Chết mất thôi!
"Hôm qua tôi say quá, nếu có thất lễ với em thì cho tôi xin lỗi."
Tôi vừa sung sướиɠ muốn chết, nhưng lại vừa có chút thất vọng. Say như vậy là anh ấy không nhớ đã nói gì với tôi, đã hôn tôi sao? Niềm hứng thú của anh ấy với tôi chắc cũng tan biến theo hơi men sake rồi. Tôi còn đang buồn trong lòng, chưa biết nhắn lại như nào thì lại có tin nhắn đến.
"Những lời tôi nói với em, nếu em cảm thấy không thoải mái thì đừng để bụng, coi như tôi chưa nói gì đi. Tôi lưu số em được không, lần sau mời em đi ăn, cảm ơn em đã mời rượu tôi tối qua."
Tôi lại muốn xỉu ngang nữa rồi, nhưng vẫn cố kiềm chế để còn nhắn tin trả lời. Tay tôi run rẩy, bấm sai loạn hết cả lên.
"Em vẫn để bụng, em còn tưởng chú say thì quên hết. Vậy em cũng lưu số chú, để lần sau chú gọi đi ăn em còn biết đường nghe ạ."
"Ok!"
Anh ấy nhắn lại, tôi nghĩ nghĩ nhưng không biết nói gì thêm, đành không nhắn lại nữa. Tôi lăn lộn trên giường mấy vòng, hẳn là kiếp trước tôi đã tích khá nhiều công đức cho kiếp này rồi!
Ngày nghỉ nên buổi chiều tôi đi chơi cùng bạn thân trong niềm hào hứng tột độ. Chi gặng hỏi nhưng tôi không dám kể, sợ là giấc mơ sẽ tan biến.
"Sau này tao sẽ kể sau, giờ phải tận hưởng đã, sợ mọi thứ chỉ là giấc mơ!"
Chi cũng không hỏi nhiều, nói tôi vui là được. Chúng tôi đi ăn rồi đi mua sắm, tôi đã đặc biết mua một món quà nhỏ cho anh trai: một chiếc cà vạt xịn sò! Lúc tôi tặng quà, anh trai tôi vừa xúc động vừa ngạc nhiên, ôm chầm lấy tôi, cái bụng bia của anh ấy thật sự khiến tôi khó chịu.
Chi làm bên thời trang, đi mua đồ với nó là chuẩn nhất. Tôi còn nhờ nó chọn cho một bộ măng sét và kẹp cà vạt sang trọng và hợp thời trang. Chi huých vai tôi.
"Tặng cho anh chàng nào vậy? Xin chút thông tin để chọn cho hợp."
Tôi đưa nó xem ảnh Lâm.
"Chọn cái nào hợp với người này, đắt một chút cũng được."
Chi nheo mắt nhìn tôi.
"Cuồng quá rồi đấy, sắp có fan meeting hay gì à? Hay nhờ anh Bình tặng hộ?"
Tôi lắc đầu. Lâm chưa bao giờ tổ chức fan meeting.
"Chờ có dịp rồi tặng."
"Điên hả mày?"
Chi tuy khinh bỉ tôi nhưng cũng giúp tôi chọn một bộ măng sét và kẹp cà vạt rất đẹp. Tôi cũng cảm thấy là nó rất hợp với Lâm.