Tôi có lẽ thực sự biến thành khúc gỗ rồi, hé môi ra nhưng không nói được gì. Đến khi Lâm uống thêm vài chén rượu rồi quay sang nói với tôi, tôi mới dần tỉnh táo lại.
"Muộn rồi, về thôi."
"V… vâng ạ."
Tôi lắp bắp, luống cuống chạy về chỗ ngồi lấy túi rồi đi ra phía cửa. Lâm cũng đứng dậy, lảo đảo chống tay vào tường. Tôi theo quán tính đỡ lấy anh ấy, một tay chống lên khuôn ngực nở nang, một tay bám vào bắp tay cuồn cuộn to bự.
"Chú có sao không?"
Lâm lắc đầu.
"Tôi không sao."
Tôi liền rút tay lại, quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh thẳng vào não và tim, tôi cảm thấy ngày hôm nay như một món quà từ trời xanh vậy!
Tôi ngồi xuống đi giày, Lâm cũng ngồi xuống đi giày, bờ vai rộng chạm nhẹ vào người tôi.
Tôi lấy thẻ ra đưa nhân viên thanh toán phần gọi thêm. Lâm nắm cổ tay tôi giữ lại.
"Để tôi trả."
Tôi nhìn cổ tay mình, ngày hôm nay quá nhiều phúc lợi rồi, anh trai đáng kính của em, đội ơn anh!
Tôi quay sang nói với Lâm.
"Thôi ạ, để em trả. Nếu được thì lần sau… lần sau có thời gian rảnh, chú… chú mời lại em… được không ạ?"
Lâm nhìn tôi rồi buông tay tôi ra.
"Được. Cứ vậy đi."
Thanh toán xong thì chúng tôi cùng đi ra ngoài nhưng Lâm say quá rồi, đi đứng không vững. Anh ấy ngồi phịch xuống ghế ở một bàn ăn, lấy điện thoại ra gọi quản lý đến đón.
"Xin lỗi em. Em về trước đi, đi cẩn thận."
Tôi nhìn dáng vẻ say mềm của anh ấy ngồi dựa vào ghế, mái tóc hơi dài vuốt ngược ra sau, cổ áo sơ mi phanh rộng ra, lộ rõ cơ ngực. Dáng vẻ thật khiến người ta muốn hóa sói mà. Tôi lén lút nuốt khan rồi ngồi xuống cạnh anh ấy.
"Em chờ cùng chú."
Lâm ngửa đầu dựa vào thành ghế, nhắm mắt thở dài. Hơi rượu nồng nặc khiến tôi cũng muốn say theo. Muốn sà vào ôm anh ấy quá đi.
Một lúc sau, quản lý của anh ấy đến. Một người cao tầm mét bảy, hơi mảnh khảnh, mái tóc ngắn gọn gàng, áo phông rộng và quần dài, giày thể thao. Khuôn mặt thì đẹp trai nhưng lại có cảm giác nữ tính. Người ấy vừa đến đã cằn nhằn.
"Giời ạ, muộn thế này rồi còn gọi! Uống gì mà khϊếp thế!"
Tôi vội đứng dậy.
"Chào… chị?"
Tôi phân vân khi chào vì sợ thất lễ, nhưng nghe giọng thì có lẽ là nữ, dù giọng hơi khàn một chút.
"À, anh ấy… chú ấy uống bàn công chuyện với anh trai em, nhưng anh trai em về mất rồi… em là…"
"Tôi biết mà."
Quản lý của Lâm ngắt lời khi thấy tôi lúng túng giải thích.
"Em là An, em gái anh Bình đúng không? Lịch của Lâm do tôi sắp xếp, ai tôi cũng biết, không phải lo. À, tôi là Bảo, quản lý của anh Lâm. Em giúp tôi dìu anh ta ra xe được không?"
Tất nhiên là tôi đồng ý, tôi ăn mừng còn không kịp. Hôm nay là ngày gì vậy, tôi thực sự được ôm anh ấy rồi.
Bảo và tôi mỗi người một bên, khoác cánh tay lực lưỡng của anh ấy lên vai rồi cố xốc anh ấy dậy. Bảo còn cao chứ tôi thì quá thấp nên hơi khó khăn, Lâm thì cao lớn, nặng như khối đá vậy. May là anh ấy tỉnh lại, lảo đảo đứng dậy. Tôi với Bảo dìu Lâm ra xe rồi cẩn thận đẩy anh ấy vào xe.
"Em cũng lên xe đi."
"Dạ thôi, em sẽ tự bắt xe về ạ."
"Lên đi, lát tôi đưa em về. Em giúp tôi kéo anh ta lên nhà nữa chứ."
Được vào nhà của Lâm á? Tôi ngay lập tức lên xe. Tôi đẩy Lâm một chút rồi ngồi lên xe, tôi nghe tiếng Lâm thở dài, l*иg ngực phập phồng. Tôi căng thẳng ngồi ngay ngắn, trong khi Lâm nghiêng người dựa vào tôi, đầu dựa lên đầu tôi.
Bảo nhìn qua gương, nói với tôi.
"Xin lỗi nhé, nặng lắm đúng không. Ông ý say không biết gì rồi, em cứ đẩy ra đi."
"Không sao đâu ạ."
Tuy rất nặng nhưng tôi rất vui, tôi đang nở hoa trong bụng, sướиɠ chết đi được, sao mà nỡ đẩy anh ấy ra. Tôi liếc nhìn ngực anh ấy, rồi cảm thấy mình thật không đứng đắn nên lại thu mắt về.
"Phải rồi, cứ gọi tôi là Bảo, không cần anh chị gì đâu."
"Vậy có được không ạ?"
"Được chứ."
Nếu điều đó khiến Bảo thoải mái thì tôi cũng vui vẻ làm theo. Dù mới gặp lần đầu nhưng chúng tôi đều cảm thấy thoải mái với nhau. Đến khu chung cư cao cấp nhà Lâm, tôi nói.
"Hóa ra anh ấy ở đây, vậy lát Bảo không cần đi xa đâu, em ở tòa đằng kia kìa, cách một đường thôi."
Bảo đi xe xuống hầm, đỗ xe rất chuyên nghiệp, dáng vẻ lùi xe rất ngầu.
"Giàu vậy, khu đó cũng là khu cao cấp đó."
Tôi cười.
"Anh trai em sống ở đó. Anh ấy có mua cho em một căn nhỏ ạ."
"À phải, em gái anh Bình mà nhỉ."
Bảo thở dài.
"Ai da… giá mà lái xe lên tận cửa thì tốt. Lão này nặng dễ sợ. Em gọi lão dậy đi, chứ chúng ta không kéo lão lên được đâu."
Tôi đành nghiêng đầu, lay lay tay anh ấy.
"Chú ơi… chú chú, về đến nhà rồi, chú tỉnh chút đi."
"Đập mạnh lên bé ơi."
Bảo nói rồi xuống xe, mở cửa ra rồi trườn người qua người tôi, vừa đấm đấm vào tay Lâm vừa nói lớn.
"Dậy dậy, anh Lâm ơi! Không tỉnh là ngủ dưới xe đấy nhé! Giời ạ, gọi thằng San thì nó bảo nó đang đi du lịch có chết không! Dậy đi ba, tỉnh tỉnh!"
Bảo không kiên nhẫn túm áo Lâm lắc mạnh, đến tôi cũng muốn choáng váng theo. Lâm rên một tiếng từ cổ họng, lơ mơ tỉnh lại.