Tôi càng lúc càng bị Lâm cuốn hút sau từng lần gặp. Tôi bám đuôi anh trai đến những sự kiện có Lâm nhưng cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ đứng một góc ngắm anh ấy, lén lút chụp vài tấm ảnh. Lần gần Lâm nhất là hôm ở phòng karaoke.
Một phần do bị tôi "uy hϊếp", một phần do có công chuyện nên anh trai tôi lại hẹn riêng Lâm ăn tối, tất nhiên là có thêm cái đuôi là tôi. Lâm với anh trai tôi quen biết đã lâu, sự tình thì tôi không rõ, nhưng hiện tại thì hai người còn làm ăn với nhau. Khi Lâm thành lập công ty riêng cách đây mấy năm, anh trai tôi cũng có một phần vốn, còn chỉ dạy Lâm nhiều về quản lý.
Lâm cũng không tỏ ra thấy phiền khi tôi xuất hiện trong phòng, chắc là anh ấy đã quen với sự xuất hiện của tôi cạnh anh trai. Nói chuyện phiếm được mấy câu thì đồ ăn và rượu được mang lên, hai người vừa uống vừa nói chuyện công việc. Tôi chỉ muốn được nhìn và nghe giọng nói của Lâm, hai người họ bàn gì tôi cũng không quan tâm lắm, nội dung chui từ tai này qua tai kia.
Khi Lâm đang chú tâm nói chuyện với anh trai tôi, tôi tranh thủ nhìn anh ấy. Lâm đột ngột quay sang nhìn tôi khiến tôi giật mình, không kịp thu lại ánh mắt.
"Em nghĩ sao?"
Lâm lên tiếng hỏi tôi. Anh Bình cũng quay sang nhìn tôi, tôi ngẩn ra.
"Sao… sao là sao ạ?"
Anh tôi cười lớn.
"Đáng tin cậy không, nó có thèm nghe đâu. Nó đến đây chỉ để ngắm cậu thôi."
Tôi cau mày vỗ lên bụng anh trai một cái. Ông chú năm mươi tuổi có cái bụng bia!
"Anh đừng có nói… Em thấy anh uống nhiều rồi đấy, xem cái bụng bia của anh này."
"Cậu Lâm đây nổi tiếng tửu lượng cao, uống thoải mái đi."
Tôi nheo nheo mắt, tôi nói anh trai chứ có nói Lâm đâu.
"Anh mà say là em không vác anh về nhà được đâu đấy."
"Khỏi lo, anh gọi Huân đến đón. Cậu không phiền khi em gái tôi nhìn cậu chứ?"
Vì đi ăn đồ Nhật nên ngồi bàn bệt, tôi đấm lên đùi anh trai một cái, xấu hổ lén nhìn Lâm. Anh ấy chỉ cười rồi gật đầu, sau đó rót rượu cho anh trai tôi, kéo anh ấy quay về câu chuyện công việc. Có phải Lâm thấy tôi xấu hổ nên làm vậy không? Tôi lắc lắc đầu, nghĩ nhiều rồi.
Tôi ăn nhiều nhưng khá chậm mà cũng đã ăn no, còn ăn đến tráng miệng rồi hai người họ vẫn còn uống, thi thoảng tôi còn phải giục hai người ăn một chút. Cả hai đều đỏ mặt tía tai rồi, hơi say nhưng vẫn nói chuyện công việc được. Anh tôi có điện thoại, chị dâu gọi, anh tôi cầm điện thoại ra ngoài nghe máy. Trong phòng chỉ còn lại tôi với Lâm, tôi không dám nhìn anh ấy nữa.
"Đồ ăn ở đây có vừa miệng không?"
Lâm hỏi tôi. Giọng anh ấy ngấm men rượu nên hơi khác khác, vẫn cực kỳ êm tai.
"Ngon lắm ạ. Sushi ở đây rất ngon, sashimi cũng thế ạ. Em cũng thích takoyaki nữa ạ."
"Có muốn thử chút sake không?"
"Bao… bao nhiêu độ ạ?"
Lâm cầm mấy chai rượu lên xem.
"Ừm, loại hai mươi độ uống hết mất rồi, chỉ có loại đang uống này là bốn mươi ba độ."
"Bốn…mươi ba ạ? Dạ thôi, em không uống được. Em chỉ uống được mấy loại nhẹ như bia hay rượu dưới hai mươi độ thôi ạ."
Lâm ừ một tiếng rồi rót cho mình một chén. Do men rượu nóng rực nên Lâm có cởi bớt hai cúc áo sơ mi ra từ lúc nãy khiến tôi vô thức nuốt khan. Cơ ngực nở nang săn chắc lúc ẩn lúc hiện theo cử động tay. Lâm có bộ ngực rất to, lúc nào cũng rõ rệt dưới lớp áo sơ mi. Lần trước anh ấy toàn mặc sơ đen hoặc tối màu, hôm nay mặc sơ mi trắng, đặc biệt quyến rũ, siêu cấp quyến rũ!
Tôi vô thức đưa tay lên sờ mũi, sợ mình kích động đến chảy máu mũi, sau đó tự xấu hổ rụt tay về.
Đến khi Lâm uống thêm mấy chén rượu rồi vẫn chưa thấy anh tôi quay lại. Tôi có chút lo lắng nên đứng dậy đi tìm.
"Em ra ngoài xem anh Bình thế nào, có khi anh ấy say quá rồi…"
"Ừ."
Tôi đi ra ngoài tìm, đến nhà vệ sinh cũng không thấy ai, lượn một vòng ra ngoài cũng không thấy anh ấy. Tôi hỏi nhân viên đang đứng ở ngoài xem có nhìn thấy anh tôi không, cô ấy nói anh tôi đã thanh toán hóa đơn rồi đi về rồi. Tôi trợn mắt hỏi lại.
"Đi về á? Sao lại về?"
Nhân viên cũng chỉ biết nở nụ cười thật tươi.
Tôi đành quay trở lại phòng ăn, anh ấy bị điên à? Say quá nên lú rồi? Lẽ nào mới năm mươi tuổi mà anh ấy đã bị lẫn?