Nếu vẫn không tìm được người thì đám thị vệ bọn họ nhất định sẽ gặp rắc rối.
Lục Trạch Húc căn bản không cần lo lắng chuyện tiếp theo, hắn chỉ cần ngoan ngoãn đóng tốt vai trò nạn nhân là được.
Thái Tử được cứu nhưng bầu không khí trong cung càng trở nên quái dị hơn.
Những người khác thèm muốn vị trí của Thái Tử đều có chút tiếc nuối, nếu Thái Tử chết thì những người còn lại sẽ có cơ hội leo lên vị trí này.
Ai biết được mạng Thái Tử lại cứng thế, bị ám sát rơi xuống vách núi mà vẫn sống quay về được!
Người tiếc nuối trong đó còn có Quý phi nương nương, sau khi nghe tin Thái Tử được cứu, trên mặt nàng vẫn nở nụ cười nhưng tấm khăn trong tay lại sắp bị xé rách.
"Nương nương, nô tài đã nhìn kỹ rồi, lúc Thái Tử trở về toàn thân đầy máu, tất cả ngự y trong cung đều nối đuôi đi vào khám chữa, không biết vết thương nặng đến mức nào." Cung nhân ở một bên nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt của Quý phi sáng lên, sau đó chuyển sang vẻ mặt lo lắng: "Chúng ta đi, lấy củ nhân sâm rừng già trong kho của ta đi thăm Thái Tử."
Trở về thì trở về, vết thương nặng như thế còn chưa biết sống được bao lâu đâu!
Sốt cao một trận có khi cũng đủ tiễn hắn đi.
Lúc Quý phi đi tới đã có một đám người tới đây trước, Thái Tử là con thứ sáu, năm vị ca ca phía trên đều tới, ngay cả con trai của bà cũng đứng sang một bên nhìn vào trong.
Mặc kệ mọi người đang nghĩ gì thì vào lúc này trên mặt ai cũng đều tràn đầy lo lắng.
"Tình hình thế nào?" Hoàng Thượng trầm giọng hỏi.
Ngự y quỳ xuống chắp tay nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ bị ngoại thương rất nhiều, hiện tại đang sốt, nếu có thể hạ sốt thì không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu sốt cao kéo dài thì tình hình sẽ rất nguy hiểm.”
Hoàng Thượng sắc mặt âm trầm: "Trẫm không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, Thái Tử nhất định phải không có việc gì, nếu không, các ngươi đều phải chôn cùng Thái Tử!"
Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.
Mọi người trong phòng đều quỳ xuống dập đầu: “Tuân chỉ.”
Đám người bên ngoài đến xem tình hình cử Thái Tử cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt như đã hiểu rõ, Thái Tử có vẻ không ổn.
Có người vui mừng, có người lo lắng, có người thờ ơ.
Tuy nhiên, nháy mắt khi Hoàng Thượng bước ra khỏi phòng, trên mặt đám người đều tràn đầy lo lắng.
"Hoàng Thượng đừng quá lo lắng, Thái Tử điện hạ phúc lớn mạng lớn, bị ám sát nguy hiểm như vậy cũng có thể vượt qua, lần này nhất định sẽ hóa nguy thành an."
Quý phi rất tri kỷ mà an ủi: “Tình cờ thần thϊếp có một cây nhân sâm trăm tuổi, hy vọng Thái Tử có thể dùng được.”
Hoàng Thượng nắm tay Quý phi, cảm khái nói: “Quý phi có tâm.”
Hành động của Quý phi dường như là mở ra cánh cửa dẫn đầu, mấy hoàng tử khác cũng bày tỏ niềm tin chắc chắn Thái Tử sẽ biến nguy thành an, tất nhiên cũng gửi rất nhiều dược liệu.
Không ai muốn bỏ lỡ việc thể hiện trước mặt Hoàng Thượng.
Lục Trạch Húc đang điều trị trong phòng cử động tai, nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài, trong tiềm thức nghĩ: Nếu còn có thể nhìn thấy cánh cửa kia nữa thì tốt quá, đem những thứ này đưa cho bà chủ hẳn là có thể đổi lấy nhiều thứ tốt hơn.
Hoàng Thượng liếc nhìn mọi người, đôi mắt sâu thẳm tối tăm bình tĩnh, không ai có thể đoán được nội tâm thực sự của hắn.
"Thẩm Hồng, chuyện này trẫm giao cho khanh điều tra, trẫm muốn nhìn xem thử ai có lá gan lớn như vậy, cả gan đi ám sát Thái Tử!"
"Thần nhận lệnh!"
Thẩm Hồng đã thức mấy ngày, trên mặt đầy mệt mỏi, nhưng lại không dám lơ
là chút nào, hắn vô cùng căm hận những sát thủ đó.
Thái Tử điện hạ là đứa con duy nhất của tỷ tỷ hắn, nếu như Thái Tử điện hạ thật sự xảy ra chuyện gì, trăm năm sau hắn làm sao còn mặt mũi đi gặp lại trưởng tỷ?
Trên đường trở về, Quý phi không thể kìm nén được sự vui mừng, không có Hoàng Thượng ở đây bà ta cũng lười diễn kịch.
Nếu Thái Tử chết thì con trai bà sẽ có cơ hội!
Có rất nhiều người ôm giữ ý nghĩ này, dù sao chỉ có một vị trí Thái Tử, mỗi người đều là hoàng tử, ai lại không muốn ngồi ở vị trí của Thái Tử cơ chứ?
Lục Trạch Húc không muốn.