Trên ghế sofa ở giữa sảnh khách có một người đàn ông tóc đen, mặc đồ ngủ lụa, đeo kính viền vàng, đang nhìn máy tính trong tay, trông rất trẻ, hơn nữa còn có một bề ngoài tốt. Nghe được tiếng động, mới giương mắt lên, ánh mắt vốn không chút để ý rất rõ ràng sững sờ,, ánh mắt như sói từng tấc từng tấc liếʍ qua thân thể Nguyễn Kiều, một lúc lâu sau, anh giơ tay lên nói;
"Lại đây ngồi xuống đi."
Nguyễn Kiều chạy bước nhỏ tới, buông cặp sách xuống, đặt mông ngồi trên sofa bên cạnh người đàn ông, còn chưa dính vào sofa, đã cảm thấy một bàn tay to nâng mông nhỏ bé của cậu lên, cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Quân Tu Nhiên vỗ vỗ đùi mình, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều thật sâu.
"Ngồi đây."
Cuối cùng Nguyễn Kiều vẫn ngồi trên đùi đàn ông, bởi vì Quân Tu Nhiên nói tư thế này ở xã hội rất bình thường, Nguyễn Kiều vốn có chút hoài nghi, nhưng người đàn ông nghiêm trang nhìn cậu, nghi ngờ trong lòng cậu cũng bị xua tan.
[0321, trong thành phố và trên núi thật sự không giống nhau chút nào cả.]
0321 im lặng không biết có nên nói cho ký chủ biết chuyện này là sai hay không, nhưng bị quy tắc khống chế, nó không cách nào phản bác lời chương trình du͙© vọиɠ C nói, vì thế chỉ có thể mơ hồ lừa gạt cậu.
[Đúng rồi.]
Một tay Quân Tu Nhiên vòng quanh eo Nguyễn Kiều, tay tự nhiên vỗ lên mông Nguyễn Kiều. Thịt mềm dưới lòng bàn tay vừa múp vừa mềm, bóp một cái, người trên đùi còn có thể mẫn cảm phát run, hoảng hốt, Quân Tu Nhiên cho rằng trên đùi mình là một con thỏ nhỏ mẫn cảm đang phát run.
Nguyễn Kiều không biết tại sao đột nhiên biến thành như vậy, hai bàn tay to của người đàn ông đột nhiên nắm lấy eo cậu, cả người hôn lên, ngậm miệng cậu, vừa gặm vừa cắn, đầu lưỡi mạnh mẽ liếʍ ướt miệng Nguyễn Kiều rồi lại cạy hàm răng của cậu ra. Muốn ăn cái đầu lưỡi mềm mại bên trong, Nguyễn Kiều quả thực rất sợ,, hoảng hốt đẩy người đàn ông ra, từ trên người anh bò xuống, sắc mặt đỏ bừng, bên miệng còn ướt đẫm, áo sơ mi đã sớm bị người đàn ông nắm đến nhăn nhúm, trông đáng thương không chịu nổi.
"Đầu tiên, thưa ngài..."
Người đàn ông chậm rãi đi tới, ôm Nguyễn Kiều cả người nhũn ra.
“Tôi cho cậu đi học, cho cậu chỗ ở, mà tôi muốn hôn em em cũng không cho sao? Hóa ra Kiều Kiều là một đứa trẻ ích kỷ và xấu xa.”
Nguyễn Kiều vội vàng phản bác:
"Không! Không phải đâu thưa ngài..."
Cậu lại bị người đàn ông ôm đến đùi hôn, bởi vì cậu đã đồng ý. Lần này người đàn ông hôn càng thêm quá đáng, vừa gấp vừa nặng, dùng miệng mυ'ŧ đầu lưỡi của Nguyễn Kiều, ấn đầu cậu, liếʍ khoang miệng cậu, Nguyễn Kiều khó chịu muốn dùng đầu lưỡi của mình đuổi người đàn ông ra ngoài, kết quả lại bị người đàn ông mυ'ŧ lưỡi.. Trong khoang miệng không khép lại chảy ra nước trong suốt, miệng sưng đỏ hết cả lên.
Chắc chắn, chắc chắn sưng lên rồi… Ngày mai sao đi học đây…
Đến khi Nguyễn Kiều được buông ra, cả người đã nhũn ra, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi, quấn lấy người đàn ông như dây leo.
May mắn cậu còn chưa quên chuyện chính, cậu ôm cổ người đàn ông, ngẩng đầu nhìn ánh mắt người đàn ông:
"Thưa ngài, ngài có thể mua cho tôi một cái điện thoại được không? Các bạn cùng lớp muốn thêm số của tôi, tôi đã không.”
Người đàn ông bế Nguyễn Kiều đi lên lầu, hôn lên trán cậu trước cửa phòng:
"Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai điện thoại sẽ ở đầu giường của cậu.”