Trần Duệ Dật trúng một đạp cũng không tức giận, cười tủm tỉm
"Trợ giúp bạn học là nhiệm vụ của tôi, vừa rồi không phải thầy cũng nói rồi sao? Bình thường bạn học Lý Quang Hách đây và bạn gái bận rộn như vậy, tôi sợ cậu không có thời gian. ”
"Cậu nói cái gì đấy! Mẹ kiếp tôi có bạn gái hồi đéo nào!”
"Vậy lần trước trên xe motor là… Ồ, hóa ra là FWB.”
“Người anh em à… Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi không có gì cả, tôi trong sạch lắm.”
Nguyễn Kiều không hiểu sao mình bị kẹp giữa hai người, không biết Lý Quang Hách đang giải thích cái gì cho mình. Mắt thấy hai người này càng cãi nhau càng kịch liệt, cậu bất đắc dĩ nhỏ giọng cắt ngang bọn họ.
"Ờm tôi… tôi không có điện thoại ...Có lẽ tạm thời không thể thêm được.”
Mọi người quanh quanh đều nhìn qua, Nguyễn Kiều hơi khó xử cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng nắm góc áo.
"Nhưng ngày mai tôi sẽ mua, thẻ điện thoại cũng sẽ làm ..."
Trần Duệ Dật bực bội gãi đầu: “Không sao đâu, cậu cũng không phải vội,, cậu không thêm cũng được, ghi lại số điện thoại của tôi trước đi.”
“Của tôi nữa!”
Xung quanh nhất thời ồn ào, quyển sổ nhỏ của Nguyễn Kiều bị cướp tới cướp lui, phía trên ghi đầy số điện thoại. Sau giờ học, đám người tản đi. Lý Quang Hách cầm lấy quyển sổ, trang trọng viết một dãy số, một chữ ước chừng có hai hàng lớn, bên cạnh còn vẽ một dấu sao..
"Khụ, ừm...Đến lúc đó thêm tôi trước nhé.”
[0321, tôi nghèo như vậy, sao tôi có thể vào trường này học được vậy?]
[Ừm… Ai đó đã tài trợ cho việc đi học của cậu, có lẽ cậu sẽ gặp người đó tối nay.]
...
Nguyễn Kiều dọc theo bản đồ hệ thống đưa ra chậm rãi về nhà, lúc tan học, cậu nhìn thấy những chiếc xe xinh đẹp kia chạy ra khỏi cửa, chính là không biết vì sao, ai nấy đều lái chậm vô cùng, còi inh ỏi vang lên không ngừng, Nguyễn Kiều cảm thấy thật mới mẻ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều xe như vậy, hơn nữa đều rất xinh đẹp, màu sắc tươi sáng, bất tri bất giác nhìn rất lâu.
Cậu không biết dáng vẻ đáng yêu của cậu mở to hai mắt nhìn xe bị người ta chụp lại truyền lên diễn đàn, bên trong một đống nam sinh xa lạ đang la liếʍ không ngừng lên ảnh chụp.
5l: Vợ đáng yêu quá, mở mắt to cũng quá đáng yêu…
10l: Xe của ai chướng mắt như vậy, có ai tổ chức đập xe không
15l: Thích xe như vậy, khi làm trên xe, bị đυ. khóc cũng sẽ vừa khóc vừa sờ xe nhỉ
16l: Lầu trên à, mạng lưới không phải là một nơi ngoài vòng pháp luật, nhưng lời nói của cậu làm tôi nứиɠ mẹ rồi…
50l: Một đám biếи ŧɦái, Kiều Kiều chỉ có thể đi bộ về nhà, cậu vẫn còn tâm trạng nghĩ đến car sεメ sao.
51l: Ngày mai tôi sẽ đón bảo bối về nhà
Điểm nhấn của bản đồ là một tòa nhà bằng phẳng lớn trong thành phố, còn có một khu vườn nhỏ mang theo đồng cỏ, Nguyễn Kiều thò đầu dò xét bên trong rất lâu, mới bấm chuông cửa.
"Thưa ngài, Nguyễn Kiều đã về ạ.”
Người đàn ông mặc áo ngủ nhàn rỗi khựng lại, suy nghĩ một hồi mới nghi hoặc nói:
"Nguyễn Kiều?”
"Chính là đứa nhỏ mà ngài đã tài trợ trước đây ạ.”
Người đàn ông nhớ lại, trước đây vì hình tượng xã hội, anh đã làm từ thiện vài lần, tài trợ cho một học sinh nghèo đến trường, dường như thực sự là ngày hôm nay để đến. Anh phất tay..
"Cho cậu ấy vào đi."
Nguyễn Kiều ngửa đầu chờ mở cửa.
[0321, người này tài trợ cho tôi đi học, anh ấy có phải là một người tốt không?]
0321 Không nói gì, nếu người đàn ông này thật sự là người tốt, sao lại không nói câu nào đóng gói cậu quẳng đến Ý Nặc Nhĩ đâu, rõ ràng chính là tùy tiện tìm một chỗ, thậm chí còn không lo lắng Nguyễn Kiều học được sẽ không bị những người vô luật vô thiên bắt nạt. Nhưng...Hôm nay là chuyện gì xảy ra, đám đầu shit đó bị chập mạch hết rồi sao?
Nguyễn Kiều được người ta dẫn vào đại sảnh, giá đất tấc đất tấc vàng, tiền bạc chất đống ra trang trí, một khối gạch ở đây còn đắt gấp đôi khối tài sản trước đây mà Nguyễn Kiểu có.