Sau khi ăn cơm với Mộc Trọng Hi xong, hai người ai về nhà nấy.
Một ngày trôi qua Diệp Kiều đã tổng kết ra một quy luật, làm đệ tử ngoại môn ở Trường Minh Tông thường ngày chỉ cần luyện kiếm đúng giờ, cả ngày nằm ườn ra ngủ cũng không có ai nói gì.
Tu vi không được quá thấp, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi Trường Minh Tông lúc đó sẽ mất nhiều hơn được, vì thế Diệp Kiều đã tự nhốt mình trong phòng suốt hai tháng để nguyên cứu tâm pháp hấp thu linh khí.
Người lười có cách tu luyện của người lười, tâm pháp hấp thu linh khí ở Tu Chân Giới có nhiều loại biến hoá, mục đích cuối cùng chẳng qua vẫn chỉ là điều động linh khí lưu chuyển trong cơ thể.
Thế nên Diệp Kiều quyết định bày thử một Tụ Linh Trận trong phòng, nhờ kiến thức khi còn là kiến trúc sư trước kia, nàng lợi dụng phương hướng và bố cục xung quanh làm khí linh tự động chảy vào cơ thể. Tốc độ vận chuyển linh khí vừa nhanh vừa tiện, không cần phải tu luyện cả ngày.
Trong hai tháng, nàng từ Luyện Khí tầng ba thăng cấp lên Luyện Khí tầng năm.
…
Trời tờ mờ sáng, những tia nắng đầu ngày thắp sáng bầu trời.
Diệp Kiều mở mắt, thở ra một hơi trọc khí, nàng còn chưa kịp khai thông linh khí trong kinh mạch thì đã bị Đỗ Thuần hưng phấn kéo ra sau núi.
"Minh sư huynh và Tiết sư huynh đến đây để chọn đệ tử nội môn nên Triệu trưởng lão kêu chúng ta tập hợp ở sau núi."
Diệp Kiều nhạt nhẽo ừ một tiếng.
"Ngươi lại muốn ngủ à?" Nhìn dáng vẻ uể oải của nàng, Đỗ Thuần không biết nói gì cho phải.
Chỉ hai tháng ngắn ngủi, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều biết tên Diệp Kiều.
Nàng nổi tiếng không phải vì có tài năng xuất chúng mà là vì nàng lười biếng, cả ngày chỉ biết nằm ngủ.
"Đúng thế." Diệp Kiều uể oải đi theo đoàn người, việc chọn đệ tử nội môn đâu liên quan gì đến nàng.
Mỗi tháng Trường Minh Tông đều có một lần kiểm tra đệ tử ngoại môn, kỳ thi này không khác kỳ thi tháng ở hiện đại là mấy, dựa vào kinh nghiệm xương máu sau nhiều năm bị xã hội vùi dập, nàng đã đúc kết ra được một chân lý, người ta chỉ quan tâm người đứng nhất từ trên đếm xuống và người đứng nhất từ dưới đếm lên. Nàng vẫn giữ thành tích ở xếp hạng trung bình, không xuất sắc nhưng cũng chẳng kém cỏi.
Cho dù có tuyển thì cũng tuyển mười người đứng đầu trong đợt kiểm tra này, nàng đứng tầm thứ hạng mấy trăm, không đáng để cân nhắc.
Nhưng hóng hớt là đam mê bất tận của nhân loại, Đỗ Thuần kéo Diệp Kiều chen lấn đi về phía trước, hắn tốt bụng giới thiệu cho nàng: "Người phía trước là Tiết sư huynh, còn đứng sau là Minh sư huynh."
Diệp Kiều từng gặp Tiết Dư nên ánh mặt nàng lướt qua hắn, nhìn về phía Minh Huyền.
Bộ y phục màu trắng làm nổi bật gương mặt tuấn tú của Minh Huyền, trên tay cầm một chiếc quạt xếp, vỗ nhẹ, trông rất tao nhã.
"Người kia là Minh Huyền sao?"
Đỗ Thuần nhìn chằm chằm vào hai người ở phía trước, dáng vẻ y hệt fan cuồng khi gặp idol: "Đẹp trai quá đi, nữ tu của Trường Minh Tông chúng ta ai cũng muốn gả cho hắn đấy."
Diệp Kiều nhướng mày: "Thế thì họ phải thất vọng rồi."
"Tại sao?"
Diệp Kiều thở dài: "Bởi vì tâm cảnh của hắn có vấn đề, biết đâu ngày nào đó lại tẩu hỏa nhập ma."
"Ngươi đừng có đùa." Tâm cảnh của Minh Huyền sư huynh có vấn đề? Sao có thể!
Diệp Kiều nhún vai, nàng không hề nói đùa, trong nguyên tác Minh Huyền sau nhiều năm không thể vượt qua tâm cảnh đã sa đọa và ma đạo.
Hai người nói chuyện không lớn nhưng với tu vi của Minh Huyền, hắn ta vẫn nghe được âm thanh nói chuyện của hai người. Vốn dĩ hắn ta không chú ý đến Diệp Kiều, nào ngờ lại nghe được câu "tâm cảnh có vấn đề" của nàng khiến thiếu niên đột nhiên nheo mắt nhìn về phía nàng.
Làm sao nàng ta biết được chuyện này?
Tiết Dư đứng bên cạnh cũng nghe thấy lời Diệp Kiều nói, hắn thấp giọng cười cười: "Nàng ấy là đệ tử ngoại môn mà ta đã kể với huynh.”
“Trông có vẻ cũng thú vị, phải không?"
Minh Huyền nghiêng đầu, nhìn về phía Diệp Kiều: “Củ khoai tây địa lôi đó?"
Tiết Dư nhìn Minh Huyền với ánh mắt bất đắc dĩ: "Nhị sư huynh à, không được nói tiểu cô nương người ta như thế đâu."
Minh Huyền cười giễu: "Nàng ta còn nguyền rủa ta sau này sẽ tẩu hỏa nhập ma kìa, không lẽ ta không được gọi nàng ta là nấm lùn?"
"Không được!" Tiết Dư lắc đầu, hắn cảm thấy nữ tử là sinh vật đáng yêu nhất thế giới. Nếu hắn có sư muội, hắn sẽ cho sư muội tất cả mọi thứ.
Hiển nhiên Minh Huyền không có một chút tự giác phải dịu dàng với phái nữ.
Hắn ta tò mò tại sao Diệp Kiều lại biết chuyện tâm cảnh của hắn ta có vấn đề, Minh Huyền chỉ về phía Diệp Kiều, nghiêng người hỏi vị trưởng lão đứng bên cạnh: "Nàng ta tu đạo gì?"
Trưởng lão ngoại môn hỏi: "Diệp Kiều?"
Lão nghi hoặc không hiểu tại sao Minh Huyền lại để ý để nữ đệ tử kia, lão nói: "Con nhóc ấy là Kiếm Tu, bình thường thành tích không kém cỏi nhưng cũng chẳng xuất sắc, nhưng mà so với những ngoại môn xuất sắc kia thì còn kém xa lắm.”
“Vấn đề là con nhóc này vừa luyện kiếm xong là rúc vào ổ chăn mà ngủ, cũng chẳng biết tại sao nó thích ngủ đến như vậy."
Đại đạo còn xa, tiên lộ còn dài, không nỗ lực không được đâu!
Nghe xong, Minh Huyền trầm tư nghĩ gì đó.
Không hiểu sao loại đệ tử không có chí cầu tiến này sao lại biết chuyện tâm cảnh của hắn ta có vấn đề.
"Có lẽ là trùng hợp chăng?" Tiết Dư đáp bằng giọng bất đắc dĩ, hắn cảm thấy Minh Huyền có hơi nhạy cảm, chỉ là một tiểu đệ tử mới ở Luyện Khí Kỳ, sao có thể biết loại chuyện thế này.
Ở một diễn biến khác, Diệp Kiều còn đang suy nghĩ có nên rủ Mộc Trọng Hi tối nay xuống núi cùng nhau không.
Tụ Linh Trận nàng bày ra đã sắp dùng hết rồi.
Nên xuống núi mua thêm ít giấy vẽ bùa, tiện đường kiếm chút phí sinh hoạt.
…
Tiết Dư và Minh Huyền đã chọn xong đệ tử nội môn năm nay, hai người cùng đi đến chủ phong gặp tông chủ báo cáo.
Hai người khẽ khom lưng: "Sư phụ."
Tần Phạn Phạn đi qua đi lại, nhìn hai đệ tử, vẻ mặt không rõ cảm xúc: "Ta nghe nói Nguyệt Thanh Tông gần đây mới thu được một thân truyền là thủy linh căn cực phẩm."
Minh Huyền hơi kinh ngạc: "Thủy linh căn cực phẩm?"
Thiên phú thế này đúng là rất cao.
"Đúng vậy." Tần Phạn Phạn vuốt râu, nói: "Nghe nói là Vân Ngân mang về từ nhân gian, linh căn cực phẩm vốn đã rất khó tìm, không ngờ lại bị Nguyệt Thanh Tông tiên hạ thủ vi cường cướp mất."
"Mấy ngày nay Nguyệt Thanh Tông cứ khoe mẽ khắp nơi." Tần Phạn Phạn trừng mắt nhìn mấy tên đệ tử không biết cố gắng đang đứng ở trước mặt mình: "Khi nào các con mới có thể khiến ta tự hào đây hả?"
Tiết Dư nghe như nước đổ đầu vịt.
Tần Phạn Phạn không hi vọng đám đệ tử này có thể tạo ra kỳ tích gì đó, thực tế thì, lão đã không còn hy vọng gì đối với đại hội thi đấu năm nay nữa.
Trường Minh Tông bọn họ không thiếu thiên tài, bởi vì người có thể tham gia đại hội thi đấu đều là đám thiên kiêu chi tử có tư chất tốt nhất trong tông môn.
Nhưng vấn đề là vẫn kém những tông môn khác, đám đệ tử thân truyền trái tính trái nết này ai cũng không vừa ai.
Mộc Trọng Hi và Minh Huyền láo nháo số hai không ai số một, chưa vào trận thi đấu với người ta mà nội bộ đã lục đυ.c, đến khi vào sân thi đấu, không nghĩ cũng biết kết quả như thế nào.
Chu Hành Vân thì không cần bàn tới, là đệ tử có tu vi cao nhất, nhưng cả ngày đều là bộ dáng sống dở chết dở, dáng vẻ như thể siêu thoát khỏi thế gian đẹp đẽ này bất kỳ lúc nào.
Trong bốn đệ tử, Tiết Dư miễn cưỡng xem như đứa bình thường nhất.
"Sao hôm nay náo nhiệt thế?"
Nhắc tào tháo là có tào tháo, Mộc Trọng Hi nghênh ngang không coi ai ra gì bước vào, hắn liếc nhìn hai vị sư huynh, nhướng mày hỏi: "Sư phụ tìm bọn con có chuyện gì vậy?"
Vừa nhìn đến tên đệ tử này, Tần Phạn Phạn đã thấy nóng máu: "Cái con thỏ con này bớt kiếm chuyện cho ta! Ngày nào cũng la cà dưới núi với đứa đệ tử ngoại môn tên Diệp Kiều, dưới núi có mẹ con hay là có cha con hả?"
Mộc Trọng Hi oan ức gào lên: "Ngoại trừ Diệp Kiều thì còn ai chơi với con đâu."
Hắn lại chỉ về phía Tiết Dư và Minh Huyền: "Hai tên chóa này suốt ngày gian gian díu díu với nhau, Chu sư huynh thì trốn biệt tăm biệt tích, cả ngày không thấy bóng dáng. Đám đệ tử nội môn và ngoại môn thì sợ hãi thân phận đệ tử thân truyền của con, chỉ có Diệp Kiều chịu xuống núi chơi với con thôi!"
Đôi khi Mộc Trọng Hi cảm thấy Diệp Kiều rất kỳ quái.
Không giống như đám người trong Tu Chân Giới, nàng không hề sợ hãi thân phận đệ tử thân truyền của hắn, hắn cũng thích thái độ không quan tâm đến bất cứ ai của Diệp Kiều.
Dù sao thì kết bạn chứ không phải kiếm người hầu, hắn không cần đối phương suốt ngày phải nhường nhịn mình.
Tần Phạn Phạn bị Mộc Trọng Hi nói đến nghẹn họng.
Lão ho khan vài tiếng, không ngờ tiểu đồ đệ lại có oán khí lớn như vậy, lão nói: "Thế nên hôm nay ta tìm các con là muốn hỏi xem, các con muốn có sư muội hay sư đệ?"
Bây giờ còn chín tháng nữa là đến đại hội tông môn, lão vẫn chưa tìm thấy đệ tử nào ổn áp nên chi bằng hỏi thăm ý kiến của đám đồ đệ.
"Đương nhiên là muốn có tiểu sư muội! Các tông môn khác ai cũng có tiểu sư muội, chỉ có tông môn chúng ta đều là một đám nam nhân thối!" Mộc Trọng Hi bức xúc. "Ngay cả đám Kiếm Tu không hiểu phong tình của Vấn Kiếm Tông cũng có tiểu sư muội kia kìa!"
Minh Huyền liếc Mộc Trọng Hi, cười nhạo: "Nói cứ như đệ không phải là Kiếm Tu vậy.”
Tiết Dư nãy giờ vẫn dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, lúc này cũng nhấc tay nêu ý kiến: “Không cần tiểu sư đệ đâu, nhìn Mộc Trọng Hi kia kìa, ngay cả con chó vàng ngoài cửa tông môn cũng chê đệ ấy phiền, không đáng yêu một chút nào. Con thích nữ hài tử hơn.”
Nhớ đến bốn đệ tử mình thu đều là nam, Tần Phạn Phạn cảm thấy cũng có lý, lão nên kiếm một nữ đệ tử!
"Các con cảm thấy thu nhận ai thì tốt?"
Lão ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Đệ tử ngoại môn mới thu năm nay cũng có mấy người có thiên phú không tồi, lại là dòng thứ của các đại gia tộc.”
“Nội môn cũng có mấy tiểu cô nương có linh căn thượng phẩm."
Mộc Trọng Hi và Tiết Dư cùng thốt ra một cái tên: "Diệp Kiều"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Phạn Phạn, Tiết Dư bình tĩnh nói: "Sư phụ, con thấy muội ấy cũng được ạ."
Không hiểu tại sao hắn luôn có cảm giác tiểu sư muội này sẽ làm tông môn ngày càng ngày càng náo nhiệt.
Vừa khéo, hắn cũng thích náo nhiệt.
Minh Huyền nhíu mày nhưng cũng không phản đối, hắn ta không quan tâm đến thiên phú lắm, tiểu sư muội sao, hình như ở tông môn khác là người để chiều chuộng.
Vì thế hắn ta miễn cưỡng nói: "Tùy mọi người vậy."
Ba người cùng chung ý kiến, còn Chu Hành Vân sao?
Ý kiến của hắn không quan trọng.
Tần Phạn Phạn nhíu mày: “Người mà các con nói là đệ tử ngoại môn tên Diệp Kiều kia à?”
Lão có ấn tượng với Diệp Kiều là vì con nhóc này không có thiên phú cao, không có chút tự giác phấn đấu của tu sĩ, cả ngày chỉ biết nằm ườn ra ngủ, còn thường xuyên rủ rê Mộc Trọng Hi la cà dưới núi.
"Đúng, chính là muội ấy!" Mộc Trọng Hi chán nản nói: “Dù sao năm nào tông chúng ta cũng đếm từ dưới đếm lên, năm nay lại chẳng tìm thấy thiên tài nào, cứ chọn Diệp Kiều đi, vừa hoạt bát vừa thú vị!"
Tần Phạn Phạn trầm mặc vài giây, lời ngày nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Về mặt lý thuyết, vị trí đệ tử thân truyền là một vị trí quan trọng, liên quan đến xếp hạng của tông môn trong tương lai. Nhưng thực tế thì Trường Minh Tông bọn họ hàng trăm năm nay đều đứng nhất từ dưới đếm lên, nên vị trí đệ tử thân truyền thứ năm này là ai cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Ngươi mạnh kệ ngươi, Trường Minh Tông bọn ta mặc kệ hết luôn.
Không tranh giành ai!
Trường Minh Tông bọn họ xem như hoàn toàn từ bỏ cuộc chơi!
…
Diệp Kiều không hay biết gì chuyện bản thân đang bị nhắm đến, đang chuẩn bị đánh một giấc thì bị tông chủ triệu kiến, nàng sợ đến mức lập tức bật dậy.
Tông chủ?
Diệp Kiều nhập môn cũng đã hai tháng, người nàng quen biết đều là đệ tử và trưởng lão ngoại môn.
Nhân vật tầm cỡ như tông chủ sao lại triệu kiến mình?
Nàng có trực giác đây không phải là chuyện tốt, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc bò xuống giường, mơ màng mặc quần áo rồi uể oải chạy đến chủ phong của tông chủ.
Ngọn núi cao vυ't chạm đến các tầng mây bay, dài khoảng 900 bậc thang, Diệp Kiều không biết ngự kiếm nên chỉ có thể lết từng bước một đi lên.
Nàng vừa dụi mắt vừa nghĩ.
Cũng được!
Mỗi lần bái kiến tông chủ là mỗi lần trải nghiệm cảm giác hoàng đế thượng triều đăng cơ.
"Chào tông chủ và ba vị sư huynh." Nàng hơi khom người, cả thời gian hành lễ đều không ngẩng đầu.
Ông lão ngồi trên kia chắc chắn là sếp của nàng!
Diệp Kiều không hiểu ông lão này khuya rồi còn chưa chịu ngủ, lại gọi nàng đến đây làm gì, nàng rũ đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nàng buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt.
Tần Phạn Phạn lặng lẽ đáng giá nàng, sau đó lại thở dài.
Lời đồn quả không sai, con nhóc này không hề có chí cầu tiến.
Buổi tối là lúc khí linh dồi dào nhất, khoảng thời gian quý giá như vậy mà nàng lại đi ngủ!
Tông chủ ngồi ở bậc trên, khoanh tay nhẹ nhàng hỏi: "Diệp Kiều, con có muốn làm đệ tử thân truyền không?”
Diệp Kiều chấn động.
Nàng đã tạo nghiệp gì mà phải thành đệ tử thân truyền vậy?
Thiếu nữ trầm mặc không lên tiếng, Tần Phạn Phạn cho rằng nàng đang xấu hổ, lão cười khẽ rồi chỉ vào ba đệ tử đang đứng gần đấy: "Đây là ba vị sư huynh của con.”
“Chắc là con cũng từng gặp chúng nó rồi nhỉ?"
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mộc Trọng Hi.
Đương nhiên là gặp rồi.
Hôm trước còn cùng nhau la cà dưới núi nữa kìa, hôm nay hắn lại trở thành sư huynh của mình?
Diệp Kiều trầm mặt không nói, Mộc Trọng Hi chớp chớp mắt nhìn nàng, hắn tưởng nàng vui đến mức không nói nên lời.
Ở đây ngoại trừ Tiết Dư nhìn ra một chút manh mối, còn lại đều không nghĩ rằng Diệp Kiều không muốn làm đệ tử thân truyền.
“Thu dọn hành lí, ngày mai dọn đến đây ở đi." Ngừng lại một lát, Tần Phạn Phạn cố ý dặn dò: "Đừng quên đấy."
Diệp Kiều hít một hơi thật sâu, nụ cười gượng gạo nở ra trên môi, nhìn còn xấu hơn khóc: “Đệ tử tuân mệnh.”
Tần Phạn Phạn cho rằng nàng đang cảm động đến phát khóc nên rất vui mừng, tuy con bé này thiên phú không cao nhưng biết ơn.