Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 4: Ta có thể sờ kiếm của ngươi không?

Diệp Kiều vừa mới nhập môn đã tạo một cái hố to ở sau núi, chiến tích dữ dội khiến các đệ tử phải kính sợ, dẫn đến việc sau khi nàng nhận thẻ bài thân phận xong, tiến vào tông môn đã nhận không ít sự chú ý.

Muôn vàn ánh mắt tò mò, dò xét, đánh giá đổ về phía Diệp Kiều, may là da mặt Diệp Kiều rất dày, nàng như không có việc gì gật đầu với bọn họ, dáng vẻ như lãnh đạo cấp cao xuống nông để thị sát, sau đó vào khu nhà ở.

Đệ tử ngoạn môn đánh giá nàng: “....” Ngươi đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

Khu nhà giống với tứ hợp viện, mỗi đệ tự ngoại môn đều có phòng ở riêng, Diệp Kiều đang kiểm kê lại số linh thạch của mình thì đột nhiên có một đệ tử bước đến.

“Ngươi quen Mộc Trọng Hi sao?”

Hình ảnh nàng và Mộc Trọng Hi từ trên trờI giáng xuống quá kinh động lòng người,khiến cho không ít kẻ tò mò mối quan hệ của hai người.

Diệp Kiều lắc đầu: “Không thân. Chỉ mới gặp nhau thôi.”

Nam đệ tử hiểu rõ gật đầu, cũng đúng, để tử thân truyền sao có thể thân thiết với đệ tử ngoại môn được.

“Ta tên Đỗ Thuần, là một Kiếm Tu, còn ngươi?”

“Diệp Kiều.” Nàng thân thiện đáp lại, lời ít ý nhiều: “Là một cô nhi.”

Đỗ Thuần bị sự thẳng thắn của Diệp Kiều làm cho nghẹn lại, tiểu cô nương này thật sự có khả năng làm cho câu chuyện rẽ vào ngõ cụt, thiếu niên vắt óc lên tìm đề tài khác để nói chuyện: “Sáng mai có lớp học, chúng ta cùng đi chung nhé?”

Đỗ Thuần có tính cách phóng khoáng, có vẻ như vì chỉ muốn tìm đồng bọn cùng giao lưu ở nơi đất khách quê người.

“Không thành vấn đề.” Diệp Kiều cũng không từ chối, có người kết bạn cũng tốt.

Tu Chân Giới đúng là khác với thế giới bình thường, hôm nay vừa nhập môn, ngày mai đã vào học ngay lập tức, một chút thời gian giảm xóc cho đệ tử cũng không có.

Chương trình học của Kiếm Tu khá đơn giản, chỉ có vung kiếm, luyện kiếm, đối với các Kiếm Tu khác thì cái này lại rất vô vị.

Nhưng đối với người xuyên từ hiện đại đến đây như Diệp Kiều, thì đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Lúc nhỏ, nàng thường hâm mộ tiên nhân bay lượn, vung kiếm trên phim, chiêu thức của bọn họ vừa ngầu vừa đẹp.

“Đây là kiếm quyết ngoại môn của Trường Minh Tông.” Đệ tử nội môn vừa vung kiếm vừa dặn dò: “Tuy đây chỉ là vài kiến thức đơn giản l, nhưng cũng không thể lười nhác, hằng ngày sẽ có trưởng lão đến kiểm tra việc học của các ngươi.”

Diệp Kiều cả đêm qua phải vẽ bùa nên tình thình lúc này khá uể oải.

Nàng dùng sức xoa mặt rồi lật xem kiếm quyết Thanh Phong Quyết, bên trong là những kiếm quyết cơ bản, chiêu thức mở đầu cũng rất đơn giản.

Diệp Kiều nhìn các đệ tử ngoại môn đang luyện kiếm xung quanh, trí nhớ của nàng rất tốt nên chỉ cần nhìn một cái đã phát hiện ra vấn đề, tùy bọn họ luyện cùng một kiếm quyết cơ bản nhưng thế cầm kiếm của bọn họ lại khác nhau.

Nói cách khác là tư thế cầm kiếm của bọn họ không đúng.

Diệp Kiều cúi đầu nghiên cứu Thanh Phong Quyết, chậm rãi lật từng trang kiếm pháp, bởi vì quá chăm chú, nàng dần dần nhìn thấy hình vẽ trong sách như đang chuyển động, biểu diễn các thức kiếm quyết, từng đường kiếm hệt như du long diễn phượng, lạnh thấu xương không thể nói nên lời.

Diệp Kiều phảng phất như tiến vào cảnh giới ảo diện, tiếng động xung quanh đột nhiên biến mất, thứ duy nhất trong đầu Diệp Kiều là hình người đang biểu diễn các thế kiếm, tư thế lưu loát, uyển chuyền nhưng ẩn chứa nhuệ khí dưới ánh mặt trời.

Nàng cũng không rõ mình đang xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại thì được biết mình đứng ngơ người tại chỗ một canh giờ.

Nếu có trưởng lão ở đây, lão sẽ biết trạng thái của Diệp Kiều chính là sự nhập định mà các tu sĩ luôn theo đuổi.

Việc nhập định liên quan đến ngộ tính, thông thường, nếu tu sĩ nhập định được hai, ba lần sẽ được xem như có ngộ tính cao.

Tình trạng một phát nhập hồn như Diệp Kiều là rất hiếm.

Đỗ Thuần đi về phía nàng, hỏi: "Học xong chưa?"

Cả đầu Diệp Kiều đều là cảnh tượng hình người đang vung kiếm, nghe Đỗ Thuần hỏi, theo bản năng nàng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Nàng có cảm giác là mình biết.

Nhưng lại chưa từng thử nên không dám khẳng định là mình vừa xem kiếm quyết một lần đã học xong.

Đỗ Thuần không nghĩ rằng nàng có thể học xong Thanh Phong Quyết trong một buổi nhưng vẫn có lòng nhắc nhở: "Ta nghe nói trong số những đệ tử ngoại môn có vài người là chi thứ của đại thế gia, chúng ta không cần nổi bật vẫn hơn."

Nếu bản thân thể hiện xuất sắc, có khả năng đám người kia sẽ chú ý, cuộc sống sau này e là sẽ không dễ chịu.

Vốn Diệp Kiều còn đang muốn làm vài thế kiếm để xem kết quả, nghe Đỗ Thuần nói xong, trong lòng cũng không còn suy nghĩ đó nữa: "Cảm ơn ngươi."

Là một nô ɭệ cho tư bản có thâm niên, nàng hiểu nếu bản thân nổi bật quá nhiều, kết cục chỉ có thể là bị mọi người ghen ghét xa lánh.

Thật ra, bình thường cũng không có gì xấu cả.

Thành tích lưng chừng mới là thứ giúp nàng tránh xa sự chú ý.

Diệp Kiều cũng không có chí lớn gì, nàng chỉ muốn ân ổn sống trong đám đệ tử ngoại môn này.

Một ngày tu luyện kết thúc, thành tích của Diệp Kiều không cao cũng không thấp, nàng thu kiếm lại, sờ cái bụng đói meo, chân di chuyển đến nhà ăn.

Dù Trường Minh Tông có lịch trình tu luyện hơi bộp chộp nhưng cũng rất có nhân tính, bao ăn bao ở, cả ngày chỉ cần luyện kiếm, còn lại, về cơ bản, không cần quá nỗ lực tu luyện.

Đây đúng là ước mơ mà những nô ɭệ cho tư bản đang theo đuổi.

Vừa tan học, Diệp Kiều đã nhìn thấy Mộc Trọng Hi trong bộ y phục đỏ chói, nàng chớp mắt nhìn, trong lòng không hề kinh ngạc lắm: "Là ngươi à."

Trong cốt truyện, nhân vật Mộc Trọng Hi được xây dựng với tính cách nhiệt tình như lửa.

Nói cách khác, dù gặp chó, hắn cũng có thể tâm sự được đôi ba câu.

Mộc Trọng Hi vui vẻ nói: "Đi! Tiểu gia ta dẫn ngươi đi nhà ăn."

Nói thế nào thì Diệp Kiều cũng là người hắn dẫn đến tông môn, nên khi nghe nói nhóm đệ tử ngoại môn đã học xong, hắn tung tăng chạy đến đây.

Diệp Kiều qua loa ừ một tiếng, nNàng không quá để tâm đến việc ăn cơm.

Mắt nàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm màu đỏ đang giắt trên hông Mộc Trọng Hi, nàng ngẫm nghĩ điều gì đó rồi nói: "Đây là kiếm bản mệnh của ngươi sao?"

Nguyên liệu để làm ra một thanh kiếm ở Tu Chân Giới rất đặc biệt, tgay cả thanh huyền kiếm bình thường cũng rất nặng, lúc nãy, nàng chỉ làm vài thế kiếm, tay nàng đã mỏi đến mức không thể nâng kiếm.

Điều này khiến Diệp Kiều nảy sinh hứng thú với kiếm linh của tu sĩ.

"Ừm." Hắn cầm lấy chuôi kiếm: "Nó tên là Triều Tịch kiếm, xếp thứ ba trên bảng linh khí, đây là quà ra mắt sư phụ cho ta."

"Ta có thể sờ không?"

Mộc Trọng Hi hơi do dự: "Đây là vợ của ta."

Thường thì vợ của Kiếm Tu đều là kiếm.

Nguyên chủ cũng là Kiếm Tu nhưng lại không có kiếm bản mệnh.

Diệp Kiều càng ngứa tay, nàng lễ phép hỏi lại: "Ta có thể sờ vợ của ngươi không?"

Mộc Trọng Hi: "???" Lễ phép dữ chưa?

Cuối cùng, Diệp Kiều vẫn được sờ vợ yêu của Mộc Trọng Hi... à không, là kiếm của Mộc Trọng Hi.

Mới chạm vào, cái lạnh như cắt vào da thịt nàng, chạm vào lâu hơn, nàng cảm thấy tay đã không còn thuộc về mình nữa, Diệp Kiều hà hơi, nói: "Lạnh quá."

Mộc Trọng Hi trầm ngâm đáp: “Ngươi thấy lạnh là vì nguyên liệu tạo ra kiếm linh, kiếm của ta được tạo ra từ hàn băng ngàn năm.”

“Nhưng mà, sao kiếm Triều Tịch của ta không tấn công ngươi nhỉ?" Việc này khiến hắn khá ngạc nhiên.

"Trước kia, ai chạm vào nó đều bị nó đánh bay."

Kiếm linh nào cũng có tính cách riêng, đặc biệt là thanh kiếm thuộc hàng cực phẩm như Triều Tịch kiếm.

Diệp Kiều cũng không nghĩ nhiều: "Điều này chứng minh ta là người mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."

Nhà ăn là nơi mà đệ tử ngoại môn thường lui tới nhất, Diệp Kiều lấy được cơm thì bắt đầu tập trung nhai nuốt.

Nàng không phải người kén ăn, màn thầu của Trường Minh Tông cũng khá ngon, nàng ăn một hơi hết năm cái, Mộc Trọng Hi nhìn nàng ăn ngấu nghiến mà líu lưỡi.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người thích ăn màn thầu như vậy.

Hắn do dự một lát rồi hỏi: "Nếu đêm nay ngươi không ngủ, có muốn đi chợ đêm cùng ta không?"

Diệp Kiều ngẫm nghĩ một lát, đáp: "Cũng được." Vừa khéo đêm qua nàng vẽ xong một xấp bùa, có thể bán lấy chút linh thạch.

Lúc này Mộc Trọng Hi mới sực nhớ tới chuyện gì đó, hắn hỏi: "Ngươi là Kiếm Tu à?"

Nàng đáp: "Đúng vậy. Sao thế?" Có vấn đề gì à?

"Vậy sao ngươi lại biết vẽ bùa?" Thiếu niên cảm thấy nghi hoặc: "Ngươi là lưỡng đạo song tu sao?"

Không phải Tu Chân Giới không có lưỡng đạo song tu, nhưng số lượng người tu luyện một lúc hai đạo như thế này rất ít, vốn dĩ muốn tu luyện tốt một đạo đã khó, nói gì đến một lúc hai đạo.

Mộc Trọng Hi cam chịu, hắn không có thiên phú vẽ bùa, mà dù sao, làm Kiếm Tu cũng không có gì xấu.

Diệp Kiều: "Không. Ta chỉ vẽ đại thôi, trước mắt chỉ vẽ được mấy loại cơ bản."

Nàng không xem như là Phù Tu, ngay cả sách chính quy nói về bùa chú cũng chưa từng đọc, bùa vẽ ra cũng chỉ là mấy lá bùa kỳ lạ cấp thấp, tỷ suất thành công hơn năm mươi phần trăm là nhờ ký ức của nguyên chủ.

Mộc Trọng Hi trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu ngươi biết vẽ bùa, hay là, đi thỉnh giáo Minh Huyền đi?"

"Minh Huyền?" Nàng chần chừ hỏi.

Sao nghe tên này quen quen.

"Minh Huyền mà ta nói là người thuộc dòng chính của Bát Đại Thế Gia sao?"

Mộc Trọng Hi gật đầu: "Ừ, dòng chính của Bát Đại Gia Tộc mắt cao hơn đỉnh đầu, đừng nói gì đến Minh Huyền - đệ tử Phù Tu thân truyền duy nhất, tính cách người này rất khó ở, bình thường chỉ thân thiết với tam sư huynh, khi nào tiện ta sẽ hỏi hắn giúp ngươi, xem xem có thể chỉ dạy vài thứ cho ngươi không."

Diệp Kiều biết Minh Huyền là ai.

Phản diện số hai trong tiểu thuyết.

Sau này hắn ta sẽ không thể đột phá, rồi sinh ra tâm ma, cuối cùng sa đoạ vào ma đạo, trở thành thiếu chủ ma tộc.

Dựa theo cốt truyện, sau khi nhập ma, Minh Huyền có tình yêu sét đánh với Vân Thước, sau đó thành công mở khóa hành trình giành giật nữ chính với đám nam nhân khác.

À... Hèn gì thấy quen quen.

Diệp Kiều nghĩ đến việc Minh Huyền nhập ma, Mộc Trọng Hi tự hủy đạo tâm biến thành người thường, dạ dày nàng hơi đau nhói.

Nguyên một đám thiên tài tương lai sáng chói, không một ai có một kết cục tốt.