Editor: Pudding DâuSố từ: 2878
Tối hôm nay, đến gần sáng Trần Dụ mới về đến nhà
Triệu Nguyệt Chi vẫn thức như thường lệ, ở phòng khách một bên đợi con trai về, một bên lau ảnh cũ của chồng.
Bà nhìn người đàn ông đẹp trai trong khung ảnh, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Khi Trần Dụ bước vào nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh, dâng trào lên một loại cảm xúc không nói thành lời.
Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhìn ảnh ba một lát, không nhịn được hỏi: "Mẹ, mẹ nhớ ba lắm phải không."
Triệu Nguyệt Chi cười nói: "Đương nhiên."
Trần Dụ có rất ít ấn tượng về ba mình, kể từ lúc hiểu chuyện đến nay anh chưa từng gặp qua ba, từ trước đến giờ là một mình mẹ nuôi anh lớn.
Nhưng Trần Dụ đã xem qua rất nhiều ảnh cũ, bao gồm ảnh bản thân còn đang mặc tã lót được ba ôm trong lòng, ảnh anh ngồi trên cổ ba khi mới một, hai tuổi.
Có lẽ vì nghe qua lời Triệu Nguyệt Chi miêu tả, ba trong lòng anh, là một người đàn ông trung trực và tràn đầy trách nhiệm.
Anh hỏi Triệu Nguyệt Chi: "Lúc ba còn sống, ba đối xử với mẹ có tốt không?"
Triệu Nguyệt Chi dường như đang nhớ lại khoảng thời gian khi còn trẻ, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng, gật đầu nói: "hơn cả tốt, mẹ đã hứa với ba con, kiếp này sẽ sống thật tốt, nếu có kiếp sau mẹ vẫn muốn gả cho ông ấy."
Nghĩ đến đây Triệu Nguyệt Chi rơm rớm nước mắt. Tất nhiên bà cũng rất nhớ chồng, vẫn như thường lệ mỗi khi nhớ tới sẽ khóc, chỉ là không ở trước mặt con trai.
Lúc nhớ tới chồng, bà lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn, ông đã để lại cho Triệu Nguyệt Chi rắt nhiều kỷ niệm đẹp, đủ để nuôi sống tâm hồn bà quãng đời về sau.
Triệu Nguyệt Chi kìm nước mắt lại, nhìn về hướng con trai: "Sao tự dưng con hỏi mấy chuyện này thế?"
Trần Dụ đã nhìn thấy những giọt nước trong mắt mẹ, anh lắc đầu, không dám gợi cho mẹ nhớ tới ba nữa: "Không có gì đâu ạ."
Anh cầm lấy tấm ảnh từ tay mẹ, đặt lên bàn trà, dìu mẹ trở về phòng: "Khuya rồi, mẹ nhanh nghỉ ngơi đi,"
*
Trong tuần đầu tiên khai giảng, sẽ có một kỳ thi khảo sát, vào đêm trước kỳ thi, Lục Lương Sinh hiếm lắm mới trở về một lần.
Lúc đó, Lục Gia Ngư đang sơn móng tay, móng chân, trên ghế sofa trong phòng khách, cô vừa mới mua một lọ sơn móng tay màu đỏ cam, tô lên từng mảng móng chân màu trắng, hơn nữa màu cam là màu sắc may mắn của cô, Lục Gia Ngư định sơn để ngày mai đi thi.
Lục Lương Sinh bước vào phòng với vẻ mặt trông khá mệt mỏi, nhìn thấy Lục Gia Ngư đang ung dung không lo không nghĩ, ngồi trên ghế sofa sơn móng tay, thở dài nói: "Ngày mai không phải thi khảo sát à? Con không ôn lại bài sao?"
Lục Gia Ngư không ngẩng đầu, lười biếng nói: "Có gì phải ôn?"
Lục Lương Sinh ngồi trên ghế sofa nhìn con gái một lúc, ông có chút mệt mỏi, nghiêm túc khuyên bảo: "Tiểu Ngư, học kỳ này con lên lớp 12 rồi, ba biết con hận ba đã phản bội mẹ, nhưng con cũng đừng vì thế mà đem tương lai của mình ra đối phó với ba, ba già rồi, không thể chăm sóc con cả đời, về sau ra xã hội, phải tự dựa vào năng lực của bản thân mới có chỗ đứng."
Lục Gia Ngư đang sơn móng tay dừng lại, cô ngước đầu lên, nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của ba mình: "Gì cơ? Ba chuẩn bị chia tài sản nhà này à? Người đàn bà đó bảo ba đến nói với con ư? Bà ta muốn một mình độc chiếm gia sản nên kêu ba đuổi con đi, để con một mình bươn chải kiếm sống ngoài xã hội sao?"
Lục Gia Ngư đột nhiên đứng dậy, cô tức giận nói: "Bà ta nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa, mọi thứ trong gia đình này đều là thành quả từ công sức mà mẹ đã bỏ ra để giúp ba khi bà ấy còn sống, còn bà ta muốn ăn những thứ có sẵn à? Ngủ rồi mơ đi!"
Nói xong Lục Gia Ngư quay người đi lên lầu, không nhìn ba mình lần nào nữa.
Lục Lương Sinh ngồi đó thở dài một tiếng thật sâu.
Nửa đêm, Lục Lương Sinh nhận được một cuộc gọi, ông dặn dò vài lời với chú Vương rồi lại rời đi.
*
Ngày hôm sau diễn ra kỳ thi khảo sát, hiếm khi tình thần Lục Gia Ngư phấn khởi, nói cho cùng trong kỳ nghỉ hè cô cũng học được một ít, bản thân muốn xem thử thành quả tới đâu.
Trong phòng thi cuối dãy, Lục Gia Ngư múa bút thành văn, hoàn toàn khác với thường ngày.
Sau khi làm bài thi toán phải trở về lớp, thậm chí đây là lần đầu tiên cô chạy tới so sánh đáp án với bạn cùng lớp.
Nam sinh áp chót trong trường nhìn cô hí hửng như vậy, kinh ngạc hỏi: Lục Gia Ngư, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao? Cậu vậy mà đối chiếu đáp án?"
Lục Gia Ngư ngồi vào chỗ của mình, từ trong ngăn bàn lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn lớp trang điểm trên mặt, cười rạng rỡ nói: "Lý Minh Dật chúc mừng cậu, bây giờ đây ngôi vị bét bảng toàn trường, thuộc về cậu."
"Cậu đang chém gió hả?" Lý Minh Dật không tin lắm: "Tốt xấu gì tôi cũng thi được mười, hai mươi điểm môn toán, còn đại tiểu thư nhà cậu, nhiều lần ăn trứng vịt kia kìa.
Lục Gia Ngư mỉm cười, nhìn vào trong gương chải đầu: "Cậu chờ đó đi."
Một tuần sau, kết quả kỳ thi khảo sát được công bố.
Lục Gia Ngư một người không bao giờ quan tâm đến thành tích học của bản thân, lần này phá lệ bỗng dưng dạy đến bảng điểm xem.
Lúc cô đến, bảng điểm đã chật cứng người xung quanh, mỗi người ở đây đều quan tâm đến điểm số và thứ hạng của mình, Lục Gia Ngư phải mất rất lâu mới chén vào được, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy là cái tên Trần Dụ.
Cũng đúng thôi, Trần Dụ đứng đầu bảng, một vị trí khá dễ thấy.
Lúc này, cô mới đột nhiên nhớ tới tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dụ lại nảy sinh ra cảm giác quen thuộc, vào lễ đón chờ học sinh mới, hình như Trần Dụ đại diện khối mười lên bục phát biểu cảm nghĩ, khi đó cô nghe bạn học bên cạnh nói bóng gió người trên kia chính là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh lớp 10 năm nay.
Nói tới Trần Dụ bàn về ngoại hình cùng vóc dáng đều thuộc hàng cực phẩm, lẻ ra Lục Gia Ngư phải có ấn tượng sâu sắc mới đúng, nhưng những học sinh mũi nhọn như Trần Dụ và những người bỏ tiền để vào như cô, hoàn toàn không học chung khu dạy học, cơ bản thì ngày thường không có bất kỳ tiếp xúc gì.
Hơn nữa, Lục Gia Ngư luôn luôn cảm thấy mình là một cô gái rất xinh xắn, thế nên luôn không thèm để ý đến con trai.
Lục Gia Ngư liếc nhìn điểm của Trần Dụ, sau đó đi tìm điểm của mình.
Cô rất tự giác, vừa bắt đầu trực tiếp dò từ hàng cuối đi lên, đúng là nói đâu trúng đó, vị trí cuối bảng thuộc về Lý Minh Dật, Lục Gia Ngư không khỏi tặc lưỡi một cái, hoá ra cảm giác bản thân không phải người ở vị trí bét bảng cũng vui.
Cô tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy mình ở vị trí thứ 798.
Lục Gia Ngư không khỏi vỗ tay, sung sướиɠ tự khen lấy mình:"Tôi giỏi quá mà."
Lớp mười hai có hai mươi lớp, mỗi lớp tầm 50 học sinh, tổng cộng trên dưới 1000 học sinh, trùng hợp làm sao cô tiến bộ gần đúng 200 hạng.
Sau khi xem cho mình xong, cô lại tìm Thẩm trì.
Thành tích học tập của Thẩm trì luôn trên mức trung bình, nếu không có bất kỳ sơ sót gì cậu ta sẽ nằm trong top 100, cô dò lại lần nữa, thấy Thẩm trì đứng hạng chính mươi bảy.
Cô chụp một bức ảnh gửi cho Thẩm Trì.
Từ trong đám người chen ra, ai biết tình cờ gặp được Trần Dụ.
Trần Dụ hoàn toàn không có ý định xem thành tích, nhanh chóng đi về hướng khu dạy học.
Lục Gia Ngư nhìn thấy Trần Dụ, vui vẻ gọi anh: "Trần Dụ!"
Khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, anh quay lại bèn nhìn thấy Lục Gia Ngư đang mỉm cười rạng rỡ chạy về mình.
Anh nhìn cô một cái, dừng bước chân lại đợi.
Lục Gia Ngư chạy đến trước mặt Trần Dụ, hí hửng nói: "Trần Dụ, cậu không xem bảng điểm à?"
Trần Dụ hướng ánh nhìn phía đám đông và nhạt nhẽo ừ một tiếng
Lục Gia Ngư cười và nói: "Có phải cậu chắc chắn bản thân sẽ đứng đầu bảng đúng không?"
Trần Dụ cũng không khiêm tốn, tiếp tục ừ.
Lục Gia Ngư cười một cách bí ẩn nói: "Cậu đoán xem tớ thi được hạng mấy."
Trần Dụ nhìn cô trả lời: "Tám trăm?"
Hai mắt Lục Gia Ngư mở to, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu đoán được thế?"
Trong mắt Trần Dụ bây giờ cô như một đứa trẻ ngốc nghếch, nói: "Nhìn cậu phấn khởi như vậy, không thể nào thi bét bảng nữa."
Lục Gia Ngư cười cười, cô thật sự có chút hào hứng nói: "Nhờ có cậu mà tớ đạt được hạng 798 trong kỳ thi lần này."
Cô nói tiếp: "Dù sao tớ cũng thông minh, tùy tiện học một tí, có thể thăng thêm hai trăm hạng."
Trần Dụ lại ừ.
Anh không phủ nhận chuyện Lục Gia Ngư rất thông minh. Cô học không mấy nghiêm túc, nhưng có thể thi được hạng này, quả thật một phần là do thông minh.
Lục Gia Ngư nói: "Bây giờ cậu có thể yên tâm đến chỗ ba tớ thanh toán học phí cậu đã dạy kèm."
Trần Dụ ừm: "Tớ đi rồi."
Lục Gia Ngư nhìn Trần Dụ đi xa, mới đi tới cạnh hồ nước gọi cho Thẩm Trì, định chia sẻ niềm vui với cậu.
Điện thoại đổ chuông mấy lần mới bắt máy, Thẩm Trì có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Ngư, nảy giờ cậu ở đâu?"
Lục Gia Ngư nói: "Tớ đang ở tượng Khổng Tử, bộ cơ chuyện gì à?"
Thẩm Trì nói: "Cậu chờ một chút,tớ lập tức tới tìm cậu."
Lục Gia Ngư nghe được giọng nói của Thẩm Trì rất gấp, cô hơi kinh ngạc, lại nghe thấy tiếng chuông nhắc nhở vang lên: "Chuông reo rồi, ra về nói sau."
Thẩm Trì lo lắng nói: "Cậu cứ đứng yên ở tượng Khổng Tử chờ tớ, đừng đi đâu! Tớ lập tức tới!"
Lục Gia Ngư cảm thấy Thẩm Trì rất lạ, nhưng vẫn đứng ở cạnh tượng Khổng Tử bên hồ đợi anh.
Một lúc sau, khi tiếng chuông vào học chính thức vang lên, Lục Gia Ngư rốt cuộc cũng nhìn thấy Thẩm Trì vội vàng đi về phía bên này.
Cô lấy làm lạ, nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì à? Sao cậu gấp như vậy?"
*
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, khi Trần Dụ cùng vài người bạn ra khỏi khu dạy học, họ nhìn thấy từ xa Lục Gia Ngư và một chàng trai đang đứng cạnh bức tượng Khổng Minh bên hồ nói chuyện.
Anh chỉ tò mò nhìn qua, bèn bị Lâm Hạo bên này bắt gặp hỏi: " Cậu cũng đang nhìn Lục Gia Ngư hả? Có phải xinh lắm đúng không? Ngoại trừ học kém, còn lại mọi thứ đều hoàn hảo.
Lại thở dài nói thông tin mình biết: "Đáng tiếc là người đẹp đã có bạn trai."
Trần Dụ thờ ơ thu hồi ánh mắt, lập tức đi thẳng về phía sân chơi, không bình luận gì về những lời nói của Lâm Hạo.
"Cậu nói quái quỷ gì thế? Tớ một chữ cũng không hiểu, quan lớn ngã ngựa liên quan gì đến ba tớ? Ông ấy cũng lắm chỉ là doanh nhân."
Thẩm Trì nhìn Lục Gia Ngư nói: "Tiểu Ngư, cậu rất thông minh, hẳn là hiểu hết tớ đang nói cái gì, tớ nói trước cho cậu cái này chỉ là để cậu chuẩn bị tâm lý mà thôi, bác trai có thể..."
Trong lúc nhất thời, Lục Gia Ngư cảm thấy rất phiền phức, cô không muốn nghe, cũng không muốn nghĩ tới, cô bịt lỗ tai hét lớn: "Không liên quan đến tớ! Đừng nói những chuyện này với tớ!"
Cô nói xong liền xoay người bỏ chạy.