Thời điểm Lục Gia Ngư trở về lớp học, cả người cô như mất hồn mất vía, càng nghĩ càng thấy lo hơn.
Cô không rõ về công việc kinh doanh của ba, nhưng thường những người kinh doanh, rất ít ai trong sạch hoàn toàn, ba của Thẩm Trì là một quan chức cấp cao trong nhà nước, cậu đột nhiên chạy tới nói với cô những chuyện này, chắc chắn Thẩm Trì đã nghe được vài thứ từ ba của mình.
Lục Gia Ngư càng nghĩ càng sợ hãi, tay đang để dưới gầm bàn, không ngừng chặt điện thoại.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Gia Ngư, bạn cùng bàn nhẹ nhàng hỏi: "Gia Ngư, cậu sao thế? Sắc mặt khó coi vậy?"
Lục Gia Ngư đột nhiên đứng dậy, bất chấp mọi thứ chạy ra khỏi lớp.
Cô đi ra bên ngoài gọi cho bố.
Nhưng điện thoại đã bị tắt nhiều lần.
Cô lại gọi về nhà, tay cô run lên khi điện thoại được kết nối.
Đợi một lúc lâu, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối, cô lo lắng nói: "Alo!"
"Cô chủ" Là chú Vương nghe điện thoại, Lục Gia Ngư vội vàng hỏi: "Chú Vương, ba cháu đâu rồi? Ba cháu có ở nhà không?"
Chú Vương có chút do dự, không biết nên nói với cô chủ không.
Nhưng quá trình do dự của lão đã gầm xác nhận cho sự lo lắng của Lục Gia Ngư, giọng cô có chút run rẩy, "Chú Vương, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ba cháu đâu?"
Chú Vương do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói với Lục Gia Ngư.
Trong gia đình này, ngoài ông chủ ra, cũng chỉ có cô chủ mới có quyền quyết định.
Lão do dự một chút rồi nói:"Cô chủ, ông chủ gặp chuyện rồi, cháu có thể xin nghỉ học hôm nay, về nhà một chuyến được không?"
Lục Gia Ngư lập tức đi xin hiệu trưởng cho phép nghỉ học, cầm theo giấy phép rời khỏi trường, bắt taxi về nhà.
Về đến nhà, Lục Gia Ngư mới biết sáng sớm hôm nay cha cô đã bị người bên viện kiểm sát áp giải ra khỏi nhà.
Chú Vương bảo cô nghĩ cách, nhưng cô có thể nghĩ ra cách nào bây giờ? Cô mới mười bảy tuổi, cô có thể nghĩ được gì chứ?
Cô gọi điện cho Thẩm Trì nhưng điện thoại của Thẩm Trì vang lên giọng nói báo thuê bao
Lục Gia Ngư thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, một ngày trôi qua, ba cô vẫn cứ chưa về.
Sáng sớm hôm sau, cô chạy đến công ty. Bèn phát hiện cửa công ty đóng kín, bên trong không có ai làm việc.
Lục Gia Ngư lại chạy đi tìm người đàn bà kia.
Trong khu biệt thự Nam Sơn, Lục Gia Ngư sau hai lần tìm kiếm cũng nhìn thấy người đàn bà đó.
Lần cuối cùng khi cô gặp bà ta là lúc bản thân chín tuổi, trong đám cưới tái hôn của ba và bà ta.
Người đàn bà đang đứng trước mặt cô so với trước đây không có nhiều thay đổi, chỉ là dáng người đầy đặn hơn, chắc do mấy năm nay bám theo ba, nên được hưởng lộc ké.
Lục Gia Ngư hỏi bà ta về chuyện làm ăn của ba, bà ta cười chua xót: "Chuyện làm ăn của ông ta tôi không biết, hơn nửa, tháng trước hai chúng tôi làm thủ tục ly hôn rồi."
Lục Gia Ngư ngơ ngác nhìn người đàn bà.
Tuần trước ba có về nhà một lần, sô chợt nghĩ đến những gì ba đã nói với mình vào đêm trước kỳ thi khảo sát.
Ba bảo cô chăm chỉ học tập, đọc nhiều sách hơn, còn nói rằng ông không thể chăm sóc cho cô cả đời.
Sắc mặt Lục Gia Ngư tái nhợt rời khỏi khu biệt thự Nam Sơn, lời nói của Lý Cầm vẫn còn vang vọng trong đầu cô.
"Tiểu Ngư, tôi hiện tại một xu cũng không lấy của ba cô, căn nhà này là tôi và ông ấy kết hôn xong mới mua, hiện tại trên danh nghĩa nó thuộc về tôi, tôi định bán đi, để tiền cho A Viện đi du học."
"Tôi biết cô hận tôi, nhưng tiểu Ngư, nghĩ mà xem tôi sao lại không hận mẹ cô? Nếu như năm đó bà ta không kéo dài thời gian chẳng chịu ly hôn, thì a Viện đâu cần ôm theo cái tiếng con hoan mà sống nhiều năm như vậy." :)))
"Trễ nhất là tháng sau, tôi sẽ mang A Viện rời khỏi cái thành phố đã giam cầm tôi nữa đời người, sau này, mong cô tự lo được cho bản thân."
Suốt cuối tuần, Lục Gia Ngư không quay lại trường học.
Cô ở nhà chờ tin tức.
Nhưng một tuần trôi qua, bố cô không hề quay về.
Viện kiểm sát rất chú trọng chứng cứ, trong việc xử lý vụ án, nếu không có bằng chứng thì không tùy tiện bắt người. Mà nếu chỉ đưa về thẩm vấn, nếu không có chuyện gì sẽ sớm được thả về.
Nhưng đến nay ba vẫn chưa về.
Khoảng thời gian này, Lục Gia Ngư đi tìm Thẩm Trì, muốn nhờ ba anh dùng quan hệ giúp một tay, nhưng Thẩm Trì chỉ nhìn cô với ánh mắt xin lỗi rất nhiều.
Cô biết mình không nên làm khó người khác
Ba Thẩm Trì là quan chức nhà nước, sao cô có thể ép Thẩm Trì vì cô mà làm loại chuyện này chứ.
Mãi đến nửa tháng sau, cô mới đường đường chính chính gặp được ba.
Lục Lương Sinh bị giam tại trại giam Nam Sơn, hai tay đeo còng số tám, trên thân mặc đồ tù nhân.
Khoảnh khắc Lục Gia Ngư nhìn thấy ba, trong lòng không biết đang dâng trào cảm xúc gì.
Ông già đi rất nhiều, rõ ràng thời gian trôi qua. mới có nửa tháng, mà ông đã già nhanh như thế cũng sụt cân nhiều như vậy.
Ngồi đối diện với ba, cô chợt thắc mắc, đây được coi là quả báo không? Liệu nó có phải là cái giá rất đắt mà linh hồn của mẹ trên thiên đường muốn ông ấy phải trả?
Nhưng mắt Lục Gia Ngư vẫn đỏ hoe, cô nghẹn ngào hỏi: "Ba sẽ bị kết án sao?”
Lục Lương Sinh đã khóc.
Ông gật đầu nói với cô: “Tiểu Ngư, con nhớ chăm chỉ học tập, tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Sau khi rời trại tạm giam, Lục Gia Ngư quay lại trường học.
Cô đã thay đổi rất nhiều, lên lớp bắt đầu nghe giảng, bắt đầu học tập. Nghiêm túc làm bài tập về nhà, cẩn thận làm bài thi.
Khoảng cách giữa cô và Thẩm Trì ngày một xa, cậu không trực tiếp đề cập đến chuyện kết thúc, nhưng Lục Gia Ngư cảm nhận được, mối quan hệ của hai người gần như chia tay, đã rất lâu rồi không có những tin nhắn những cuộc gọi điện trò chuyện, thỉnh thoảng vô tình gặp nhau ở trường, cô thừa biết, rõ ràng Thẩm Trì đã nhìn thấy mình, cậu lại lựa chọn tránh mặt, không lời chào.
Lục Gia Ngư cũng có lòng tự trọng của mình, nếu cô cảm giác Thẩm Trì đang cố tình trốn tránh, bản thân sẽ không chủ động liên lạc với anh nữa.
Thực ra trong lòng cô hiểu anh rất rõ, cha anh là quan chức cấp cao trong nhà nước,
ba cô xảy ra chuyện như vậy, gia đình anh nhất định sẽ ép anh phải vạch ranh giới với cô.
Thật ra trong lòng cô hiểu rất rõ Thẩm Trì, ba cậu là quan chức cấp cao trong nhà nước, ba cô lại phạm tội, gia đình cậu nhất định sẽ ép cậu phải vạch rõ ranh giới với cô.
chắc hẳn Thẩm Trì bị kẹt ở giữa khó xử lắm.
Cớ sao phải ép buộc cậu.
*
Hai tháng sau bản án của Lục Lương Sinh được thi hành, vì bị nghi dính líu tới một vụ đút lót khổng lồ, ông dựa vào đó kiếm lợi bất chính, cuối cùng bị phán bảy năm tù, tịch thu toàn bộ tài sản từ việc trục lợi.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, ba đi tù, công ty đóng cửa, chủ nợ tới siết nợ, đến căn nhà Lục Gia Ngư đang ở cũng bị toà án cưỡng chế tịch thu.
Ngày 23 tháng 11 nhà bị niêm phong.
Lục Gia Ngư kéo vali đứng trên đường một lúc lâu.
Cô không còn một xu dính túi, không biết phải đi đâu.
Khi xe buýt sắp đóng cửa rời đi, cô cuối cùng cũng xách vali bước tới và quẹt thẻ học sinh.
Cô biết mình còn chút tôn nghiêm thì không nên đi tìm Thẩm Trì.
Nhưng thật sự ngoài Thẩm Trì ra, cô không biết phải tìm ai nữa
Nửa giờ sau, Lục Gia Ngư xách vali xuống xe, đi đến bên ngoài khu nhà Tây của Thẩm Trì.
Cô đứng ở ngoài rất lâu, từ xa xa có thể nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc, phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Thật ra, cô và Thẩm Trì biết nhau từ lâu, lần đầu tiên hai người gặp nhựa là vào năm lớp chính, hôm đó rơi vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật của ông Thẩm Trì, ba dẫn cô đến ăn mừng sinh nhật, ngày đó Lục Gia Ngư mặc một chiếc váy trắng thuần khiết như cô tiên, giúp cô nổi bật nhất trong đám đông.
Lục Gia Ngư nhìn ba đang nịnh nọt tâng bốc ba Thẩm Trì, trong lòng hơi khó chịu nên ra cửa hóng gió.
Vừa đúng lúc Thẩm Trì xuất hiện, cậu ăn mặc rất hợp mắt, áo sơ mi trắng ở trong, bộ vest đen khoác ngoài, tuy mới học lớp 9, nhưng cả người toát lên sự quý phái. Ăn mặc như vậy càng tô điểm thêm dáng vẻ công tử.
Nhìn thấy Lục Gia Ngư ở bên ngoài hóng gió, cậu chủ động bắt chuyện với cô: "Sao cậu đứng ngoài đây? Bên trong vừa mang ra bánh ngọt, ăn khá ngon, cậu muốn nếm thử không?"
Lục Gia Ngư lúc đó có phần trưởng thành, cô chỉ cảm thấy cách Thẩm Trì tiếp cận mình như đang tán tỉnh vụng về, cơ bản cô không quan tâm đến cậu.
Hết cách ba cô muốn tạo quan hệ với ba Thẩm Trì mà không được, nhưng Thẩm Trì ngược lại da mặt rất dày, thỉnh thoảng chạy đến nhà cô.
Lúc đầu cô nhờ chú Vương đuổi cậu đi, nhưng lão nào dám, ba cô ở một bên muốn leo lên cùng hàng với nhà họ Thẩm, nên thấy cảnh tượng này càng thêm vui mừng. Dần dần thời gian trôi qua, Thẩm Trì trở thành khách quen trong nhà, quen tới mức nhà cô cũng giống như nhà cậu, Cô từ từ nhìn Thẩm Trì thấy thuận mắt hơn.
Hơn hết, Thẩm Trì hay đưa cô đi chơi, khoảng thời gian ngắn sau, mối quan hệ hai người phát triển trên tình bạn.
Xác nhận quan hệ yêu đương là vào tháng trước, Thẩm Trì trở về sau kỳ nghỉ dưỡng ở Maldives.
Khi đó cô bị ba nhốt ở nhà gần một tháng, Thẩm Trì vừa về bèn dẫn cô ra ngoài chơi, đêm ấy họ đến ăn thử một nhà hàng Pháp mới mở, ăn xong bữa tối sau đó xem phim
Lục Gia Ngư không nhớ rõ nội dung bộ phim chiếu là gì, cô chỉ nhớ rõ trong lúc xem phim Thẩm Trì trong bóng tối nắm tay cô.
Lục Gia Ngư đỏ mặt, tim đập nhanh vô cùng, cô muốn thoát ra nhưng thẩm trì càng nắm càng chặt hơn
Mãi cho tới khi bộ phim kết thúc, tay hai người cũng không tách ra, lòng bàn tay họ đổ đầy mồ hôi, không biết do căng thẳng hay do ngại ngùng.
Cũng là tối hôm đó, cả hai nắm tay nhau đi bộ một quãng đường dài về, Thẩm Trì tiễn cô đến cửa nhà, lúc ra về, cậu quay sang hôn lên má cô một cái.
Khoảnh khắc ấy Lục Gia Ngư cảm thấy rất ngọt ngào, về đến nhà ôm gối lăn lộn thật lâu trên giường.
Nhưng cô không ngờ tới mối tình đầu ngọt ngào lại kết thúc ngắn ngủi như thế.
Lục Gia Như đứng bên ngoài khu nhà một hồi lâu, nhìn phòng khách nhà Thẩm Trì sáng sủa, không biết có nên tiến tới hay không.
Bảo vệ trong phòng bảo an nhận ra cô, nhìn thấy Lục Gia Như đứng ngoài đã lâu, chủ động mở cửa cho cô: "Cô lục, cô đến tìm cậu Thẩm sao?
Lục Gia Ngư lấy lại tinh thần, cô thu hồi ánh mắt, mỉm cười cảm ơn nhân viên bảo vệ, kéo vali bước vào khu dân cư.
Khoảng cách từ cổng khu dân cư đến nhà Thẩm Trì không xa, Lục Gia Ngư chỉ mất chưa đầy năm phút là đến nơi.
Cô đứng trước cửa nhà Thẩm Trì, hít một hơi thật sâu, cuối cùng giơ tay bấm chuông.
May mắn thay, người ra mở cửa lại là Thẩm Trì.
Lục Gia Ngư đã rất lâu không gặp cậu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cô lúc này không biết nên cười, hay nên hỏi anh, tại sao không hề liên lạc với cô nữa.
Cho đến cùng đắn đo mãi cô vẫn không hỏi gì, chỉ nhìn Thẩm Trì nói: "Xin lỗi, tôi đến đây không báo trước cho cậu biết."
Thẩm Trì nhìn thấy Lục Gia Ngư thế này, sao nỡ không đau lòng cho được, nhưng cậu không dám để ba mẹ nhìn thấy, vội che cở cửa, nhỏ giọng nói: "Tiểu Ngư, cậu khỏe không?"
Lục Gia Ngư nhìn Thẩm Trì, nước mắt cố gắng kìm nén đã lâu cuối cùng cũng chảy xuống, cô lắc đầu, nức nở đến mức không nói ra được lời nào.
Làm sao cô có thể sống tốt chứ.
Ba đi tù, nhà bị cưỡng chế tịch thu, lang thang vô gia cư, không người thân dòng họ, Lục Gia Ngư không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cô nhìn Thẩm Trì, kìm nén tiếng khóc: “Thẩm Trì, tôi có thể ở nhà cậu mấy ngày được không? Nhà tôi bị toà án tịch thu rồi, tôi không còn nơi nào để đi.”
Cô vừa dứt lời, giọng mẹ Thẩm Trì từ bên trong vang lên: “Trì à, ai thế con?”
Thẩm Trì nghe được tiếng mẹ hướng về phía ngoài cửa nơi hai người đứng, lập tức đáp: “Không có ai đâu mẹ, ấn chuông nhầm nhà thôi ạ!”
Cậu nhanh chóng lấy ví từ trong túi quần ra, đem hết tiền mặt trong ví đưa cho Lục Gia Ngư, hạ giọng gấp gáp nói: "Tiểu Ngư, tạm thời cậu ở khách sạn đi, ngày mai đến trường tôi tới tìm cậu."
“A Trì?” Tiếng bước chân của mẹ Thẩm Trì càng ngày càng gần.
Thẩm Trì sợ mẹ nhìn thấy Lục Gia Ngư, nên không dám nói chuyện với cô nữa, vội vàng đóng cửa lại.
Lục Gia Ngư nhìn cánh cửa đóng lại.
Cô kéo vali đứng bên ngoài một mình.
Cánh cửa đóng chặt, đã chia cắt cô và Thẩm Trì thành hai thế giới khác nhau.
Cô hiểu bản thân không thể trách Thẩm Trì được ba làm quan chức nhà nước, ba cô hiện tại đang ngồi tù vì đút lót, Thẩm Trì vạch ra tanh giới với cô là điều quá hợp lý.
Nhưng ở khoảnh khắc này, ở nơi này, Lục Gia Ngư cảm thấy cô đơn và bất lực vô cùng.
*
Đêm đó, Lục Gia Ngư không đi tìm khách sạn nghỉ ngơi, mà đến cửa hàng tiện lợi 24h ngủ qua đêm, sáng hôm sau, cô kéo vali đi đến trường bằng xe buýt.
Ngôi trường thực chất là một xã hội thu nhỏ, tin tức về chuyện trong gia đình Lục Gia Ngư đã được truyền đi khắp nơi. Đang kéo vali đến trường học, suốt chặn đường cô nhận được rất nhiều sự chú ý đến.
Lục Gia Ngư giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt soi mói, những câu nói sân si kia.
Cô cảm thấy rất mệt, kéo vali bước vào lớp, trước khi giáo viên đến, cô gục xuống bàn chợp mắt một giấc.
Việc sáng nay Lục Gia Ngư kéo vali đến trường đi học, như thể mọc thêm chân, nhanh chóng chạy khắp trường.
Đến cả khu giảng dạy cho học sinh giỏi của trường, cũng bắt đầu bàn tán.
Lâm Hạo nói với Trần Dụ: "Cậu nghe tin gì chưa? Ba của Lục Gia Ngư đang ngồi tù, nhà mới bị toà án tịch thu hôm qua, sáng nay nhiều người thấy cậu ấy kéo vali đến trường."
Trần Dụ cụp mắt xuống, không nói gì.
Hiển nhiên anh biết chuyện gia đình Lục Gia Ngư gặp biến cố, hôm đó chú Vương đến nhà tìm anh nói xin lỗi, kể rằng nhà họ Lục xảy ra chuyện, khả năng không thể trả được số tiền dạy kèm Lục Gia Ngư như đã hứa.
Anh không mấy quan tâm đến điều này, chỉ không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
“Kể ra cũng lạ sao cậu ấy phải xách vali đến trường ta?” Bạn học ngồi hàng đầu quay lại tò mò hỏi: “Nhà Lục Gia Ngư bị tịch thu, cùng lắm đến nhà họ hàng ở tạm thôi?”
Lâm Hạo: "Nếu còn người thân để đến nhà ở tạm, thì xách vali đi học làm gì? Tội thật, vốn là cô chủ giàu sang sau một đêm lại không còn nhà để về."
"Còn Thẩm Trì mà có thể đến tiền cậu ta, hai người đang yêu nhau đó."
Lâm Hạo cắt ngang, nói: "Bỏ qua đi, theo tôi nghe ngóng được, sau khi nhà Lục Gia Ngư gặp chuyện hai người đó cũng chia tay luôn, lần trước ở căn tin, Thẩm Trì vừa mới nhìn thấy Lục Gia Ngư là vội vàng rời khỏi, rõ ràng đang né cậu ấy."
"Tôi khinh, cậu ta còn là con người không đấy?"
Lâm Hạo nói: "Mấy chuyện giới nhà giàu này, nói sao ta, cũng không hoàn toàn là lỗi của Thẩm Trì, ba cậu ta làm quan chức cấp cao trong nhà nước, nhà họ Lục dính tội liên quan tới chuyện đút lót, chắn chắn người nhà Thẩm Trì sẽ ép cậu ta cắt đứt quan hệ với Lục Gia Ngư, nhà ba đời làm viên chức cấp cao, làm gì có chuyện cho con cháu mình qua lại với con gái của một tội phạm, nhất định sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan chức của con cháu người ta sau này."
"Cứ cho là như cậu nói đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy tội cho Lục Gia Ngư."
Lâm Hạo vốn thuộc kiểu người vô tâm, chỉ thích đi nhiều chuyện khắp nơi, nhưng hôm nay nay lại lung lay, khoảng thời gian trước vẫn còn nhìn thấy Lục Gia Ngư là cô chủ nhà giàu, sau một đêm, ba đi tù, không có nhà để về, bạn trai bỏ rơi, thảm đến mức không tưởng tượng được.
Nói nhiều về những chuyện này thực sự rất nhàm chán, Trần Dụ vẫn không nói chuyện, anh có chút phân tâm nhìn ra sân bóng rổ ngoài cửa sổ, cuối cùng không một tiếng động thở dài trong lòng.
Anh đột nhiên nghĩ tới sự tạm bợ trong cuộc sống này.
Cuối ngày hôm đó, đến phiên Trần Dụ trực bên hàng rào, anh vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Gia Ngư và Thẩm Trì.
Anh không có ý muốn nghe lén, chỉ là nơi Trần Dụ đứng trực vô tình nghe được cuộc trò chuyện.
Lúc đó Thẩm Trì móc từ trong ví ra một xấp tiền mặt dày cộm đưa cho Lục Gia Ngư, cậu nắm chặt tay cô, day dứt nhìn thiếu nữ: "Tiểu Ngư, đừng trách tôi, tôi có lý do của mình, hiện tại viện kiểm sát đang điều tra viên chức nào thân thiết với ba cậu, gia đình tôi không cho phép qua lại tới lui với cậu nữa, ba tôi cả đời làm viên chức nhà nước tính toán rất kỹ từng bước đi, rất ít khi thân với doanh nhân, lúc trước tôi và cậu dính lấy nhau, ba la mắng tôi rất nhiều, lúc này tớ không dám đánh cược danh dự của gia tộc nữa."
Lục Gia Ngư nghe vậy, tức giận vùng tay ra khỏi tay Thẩm Trì: "Ý cậu là gì? đang trách tôi đấy à? Cậu nói cứ như thể lúc trước tôi là người chủ động làm quen vậy? Hơn nữa nếu bố cậu trong sạch hoàn toàn cần gì sợ bị điều tra?"
Thẩm Trì cau mày nói: "Tiểu Ngư, chuyện nội bộ nhà nước cậu không hiểu được đâu."
Lục Gia Ngư nhìn Thẩm Trì.
Cô và Thẩm Trì quen biết nhiều năm, có thể nói là bạn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng hiện giờ chỉ cảm thấy quá xa lạ.
Cô lấy từ trong túi đồng phục ra, số tiền Thẩm Trì đưa tối qua, nhét lại vào tay cậu: "Số tiền này tôi trả lại cậu.""
Thẩm Trì cau mày, cậu nắm chặt tay Lục Gia Ngư: "Tiểu Ngư, cậu không nên giận dỗi với tôi."
Lục Gia Ngư rụt tay lại, cô lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, nhìn Thẩm Trì, nói: "Thẩm Trì cậu nên nghe lời ba cậu, tránh xa tôi ra một chút."
Thẩm Trì đau lòng nhìn Lục Gia Ngư: “Tiểu Ngư, cậu đang trách tôi ư?”
Lục Gia Ngư lắc đầu nói: "Không, khi đặt bản thân vào vị trí của cậu, tôi có thể hiểu được nỗi khổ đó.""
Cô cười nhẹ nói: "Dù sao mối quan hệ của hai chúng ta không còn sâu sắc như lúc trước nữa, cậu cứ xem như chuyện yêu đương này là con nít chơi đồ hàng, không ai cần phải chứng minh mình chung tình với người kia."
Lúc này, chuông chuẩn bị vào lớp vang lên.
Tiết học tiếp theo là tiếng Anh.
Lục Gia Ngư chào Thẩm Trì rồi quay người chạy ra khỏi lùm cây, vội vàng trở lại lớp,
Thẩm Trì đứng từ xa nhìn bóng dáng Lục Gia Ngư
Mãi đến rất lâu sau này, khi tất cả đã trưởng thành, Thẩm Trì vẫn luôn hối hận về quyết định ngày hôm nay.
Giữa vinh quang của gia tộc, tiền đồ của bản thân và Lục Gia Ngư, cậu đã chọn hai vế trước.
Thẩm Trì hoàn toàn không biết, trên thế thới này vẫn còn có một người, từ đầu đến cuối nguyện ý chọn Lục Gia Ngư.
Mà cậu ở khoảnh khắc đưa ra quyết định này, đã đánh mất Lục Gia Ngư mãi mãi.