Lâm Vui Vẻ tuy rằng cũng cảm thấy hơi mất mặt, nhưng cô sớm đã biết rằng Thẩm Thính Nam không thích mình, anh sẽ từ hôn cũng hoàn toàn nằm trong dự kiến của cô, cho nên cũng cảm thấy không có gì, nghe thấy ba cô ở nhà buông lời hung ác nói muốn dừng hợp tác, cô cười tủm tỉm mà nói: “Ba dừng hợp tác đi, bây giờ đi luôn, ba xem Thẩm Thính Nam có sợ ba không.”
Cuối cùng ba cô đương nhiên vẫn là không có dừng hợp tác, tuy rằng bị Thẩm Thính Nam chọc tức đến thổi râu trừng mắt, nhưng liên quan đến chuyện kiếm tiền, đương nhiên cũng sẽ không xúc động như vậy.
Bất quá Lâm Vui Vẻ cho rằng Thẩm Thính Nam chỉ đơn thuần không thích cho nên không chịu cưới mình, nhưng không nghĩ tới anh cư nhiên có người trong lòng.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, tò mò hỏi: “Tiểu Từ không phải em gái anh sao? Anh thích em ấy a?”
Thẩm Thính Nam rốt cuộc cũng chịu đáp lại cô, nhìn cô một cái, nói: “Em gái cái gì?”
Lâm Vui Vẻ thấy Thẩm Thính Nam không cao hứng như vậy, có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, hỏi: “Anh nếu thích người ta, sao không đi tỏ tình đi?”
Thẩm Thính Nam liếc nhìn cô một cái, nói: “Sao em biết anh chưa tỏ tình?”
Lâm Vui Vẻ kinh ngạc, hỏi: “Không phải chứ? Anh bị từ chối?”
Thẩm Thính Nam không muốn nghĩ tới, thang máy lên tới tầng hai, anh lập tức đi ra ngoài, vừa lúc đυ.ng phải Khương Từ đang đi từ thang máy khác ra.
Khương Từ cũng thấy Thẩm Thính Nam, nhưng cô cơ hồ chỉ một giây liền dời đi tầm mắt, cầm hoa cưới nhanh chân đi đến đại sảnh hôn lễ.
Khương Từ lần này tới Bắc Thành làm phù dâu cho Bùi Hân, Diệp Chiêu cũng đi cùng. Bất quá cậu đến muộn hơn, buổi chiều xử lí xong chuyện mới tới đây, vừa lúc đến giờ cơm chiều.
Khương Từ bận cả ngày, mới đầu là chăm sóc Bùi Hân, chờ buổi tối khi tiệc cưới kết thúc, lại giúp Bùi Hân ở cửa tiễn khách.
Cô đi giày cao gót, bận trước bận sau cả ngày, tới buổi tối kỳ thật đã rất mệt. Diệp Chiêu từ bên trong ra tới, liền nhìn thấy Khương Từ ngồi trên ghế ở cửa khách sạn, đôi tay nhẹ nhàng mà đấm cẳng chân. Cậu đi qua, nói: “Đau chân sao? Đã bảo cậu rồi, đôi giày cao gót kia không được, cao như vậy mà phải đi cả ngày, chân không phế bỏ mới là lạ.”
Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Khương Từ, giơ tay đấm đầu gối giúp cô.
Khương Từ có chút không được tự nhiên, vội vàng đem chân thu lại, còn chưa kịp nói chuyện, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam hôm nay sang bên này là bởi vì bà ngoại làm tiệc đại thọ 90, tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc, anh lúc này ra ngoài cũng chỉ là phiền lòng, muốn hút điếu thuốc.Không nghĩ tới ở cửa nhìn thấy Khương Từ, anh nhìn tay Diệp Chiêu đặt ở đầu gối Khương Từ, còn chưa có kịp rút tay lại, trong mắt hiện lên ý cười trào phúng, cũng không biết là vì ghen hay là vì trào phúng chính mình. Anh không có dừng lại, làm như không quen Khương Từ, lập tức lướt qua cô, đi ra ngoài.Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam lạnh nhạt, tim cũng như theo Thẩm Thính Nam lạnh nhạt đi xa mà vỡ vụn. Cô một chút đều không trách Thẩm Thính Nam bây giờ đối xử với cô lạnh nhạt như vậy, là bản thân cô không biết quý trọng.Diệp Chiêu thấy Khương Từ không tha mà nhìn theo bóng dáng Thẩm Thính Nam, nhịn không được nói: “Tớ lúc trước có phải nói rất đúng không? Đàn ông rất nhanh đã thay lòng đổi dạ, cậu gặp lại, người ta bây giờ căn bản không thèm phản ứng lại cậu, hơn nữa không phải nói anh ta sắp kết hôn sao? Tiểu Từ, cậu cũng nên trở lại với hiện thực, cậu nửa năm qua ngày ngày nhớ anh ta, hàng đêm cũng nhớ tới, nhưng người ta đã sớm bắt đầu cuộc sống mới.”
Khương Từ đương nhiên biết Thẩm Thính Nam đã có cuộc sống mới, cô cũng biết mình nên trở lại bình thường. Nhưng cô lại không thể khống chế trái tim mình, cô rất khó yêu một người, cũng rất khó để quên đi một người.
Cô nghĩ cô không thể giống Thẩm Thính Nam dễ dàng thoát ra như vậy, cô còn cần rất nhiều thời gian.
Sau hôn lễ của Bùi Hân, Khương Từ liền về lại Dung Thành. Cô không có nói cho bất kì ai biết chuyện cô ở Bắc Thành gặp lại Thẩm Thính Nam, cũng không có hỏi thăm qua anh đã kết hôn hay chưa. Bởi vì văn phòng bọn cô cùng Thẩm thị còn có vụ hợp tác pháp vụ, cho nên các đồng nghiệp trong văn phòng có đôi khi sẽ nhắc tới Thẩm Thính Nam. Cô chưa từng tham gia vào đề tài này cùng bọn họ, tựa như chưa hề quen biết Thẩm Thính Nam.Nửa năm qua, văn phòng bọn cô lớn mạnh hơn không ít, có thêm vài đồng nghiệp mới vào, giữa trưa hôm đó, Khương Từ ngồi ở bàn làm việc ăn một phần salad rau dưa, nghe thấy một đồng nghiệp mới tới nói: “Vận khí của tôi hôm nay thật sự quá tốt luôn, Lưu chủ nhiệm không phải bảo tôi hôm nay qua Thẩm thị bên kia tham gia hội nghị pháp vụ sao, mấy người đoán tôi thấy ai?”
Trương Trì tò mò hỏi: “Ai a?”
Dương Lâm hưng phấn lại kích động mà nói: “Thẩm Thính Nam! Trời ơi, tôi lúc trước thật sự chỉ mới nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở trên mạng, lúc ấy đã cảm thấy đẹp trai rồi, hôm nay nhìn thấy ở ngoài đời, còn mở họp cùng anh ấy, cách gần như vậy, tôi chết mất, tôi thật sự thiếu chút nữa bị vẻ đẹp của anh ấy làm hôn mê, người khác nói cái gì tôi thật sự hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Thẩm Thính Nam thật sự rất rất đẹp, tuyệt đỉnh soái ca thật sự luôn, thanh âm lại còn siêu cấp có từ tính, cực mê người.”
Nói tới đây, Dương Lâm bỗng nhiên tiếc nuối mà than thở, nói: “Chẳng qua anh ấy hình như đã kết hôn rồi.”
Tay cầm đũa của Khương Từ hơi hơi run một chút, cô không tự giác mà xuất thần, cứ như vậy trong chốc lát, cô không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, nghe không thấy hơi thở, chỉ cảm nhận được tim mình rầu rĩ, như sắp hít thở không thông.
Trương Trì theo bản năng nhìn lại phía Khương Từ, sau đó nhỏ giọng nói với Dương Lâm: “Đừng nói nữa.”
Dương Lâm khó hiểu, hỏi: “Sao lại không thể nói? Bây giờ là giờ tan làm, có thể nói chuyện phiếm nha.”
Cô không biết chuyện Khương Từ cùng Thẩm Thính Nam, cũng không có hiểu ám chỉ của Trương Trì, còn tiếp tục nói: “Tôi nghe người bên Thẩm thị nói, phu nhân Thẩm Thính Nam hình như là thiên kim nhà có gia thế, lớn lên thật xinh đẹp, các phương diện khác đều rất xứng đôi với Thẩm Thính Nam ——”
“Dương Lâm!” Dương lâm còn chưa nói xong, đột nhiên bị Lưu Yến từ văn phòng đi ra quát một tiếng. Cô ngốc một chút, theo bản năng quay ngoắt lại nhìn Lưu Yến.
Lưu Yến xụ mặt nhìn cô, nói: “Tôi bảo cô đi hội nghị pháp vụ bên Thẩm thị, không phải bảo cô qua làm hoa si, cô biết quan hệ hợp tác pháp vụ với Thẩm thị chúng ta lúc trước khó khăn lắm mới nhận lấy được không, cô có tôn trọng tâm huyết của công ty một chút được hay không!”
Dương Lâm trong nháy mắt cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi chủ nhiệm, tôi về sau sẽ không như vậy.”
Lưu Yến nhìn cô, lại lần nữa cảnh cáo, “Còn có, về sau đừng có ai ở công ty tùy tiện nghị luận về ông chủ bên đối phương, tôi sẽ trừ tiền lương!”
Mọi người trong nháy mắt cũng không dám lên tiếng, không biết tại sao Lưu Yến ngày thường là một người rất dễ nói chuyện, như thế nào đột nhiên nghiêm khắc như vậy.
Dương Lâm thở ra, nhỏ giọng đáp: “Đã biết thưa chủ nhiệm.”
Lưu Yến nói xong, theo bản năng nhìn qua phía Khương Từ.
Thấy cô vẫn luôn đưa lưng về phía bên này, anh có chút lo lắng, do dự trong chốc lát, vẫn là đi qua, cúi đầu nhìn biểu tình của Khương Từ, thấy đôi mắt cô hơi hơi có chút phiếm hồng, trong lòng thầm buông tiếng thở dài, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.
Khương Từ thấy Lưu Yến đưa khăn giấy qua, không cầm. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, nói: “Anh làm gì thế, tôi không sao.”
Lưu Yến nhìn cô, than thở, nhỏ giọng hỏi: “Nửa năm rồi Tiểu Từ, còn chưa buông được sao?”
Đây là lần đầu tiên Lưu Yến trực tiếp nhắc tới Thẩm Thính Nam với Khương Từ. Anh kỳ thật vẫn luôn biết chuyện giữa Khương Từ và Thẩm Thính Nam, vẫn luôn không đề cập tới, là sợ nhắc đến sẽ gợi chuyện làm Khương Từ khổ sở.
Khương Từ hơi trố mắt, cô không nghĩ tới Lưu Yến sẽ thẳng thắn đề cập đến chuyện này với cô. Cô nhìn Lưu Yến, cố gắng mà nở nụ cười, nói: “Thật sự không sao, đã lâu như vậy rồi.”
Lưu Yến liếc nhìn cô một cái, nói: “Lâu như vậy còn khóc sao?”
Khương Từ nói: “Tôi khóc khi nào?”
Lưu Yến cũng không đành lòng vạch trần, nói: “Buổi tối cô cùng tôi đi ra ngoài xã giao đi, tôi đi bàn chuyện với công ty chuyên môn, cô đi với tôi đi.” Thấy Khương Từ muốn cự tuyệt, nói: “Yên tâm, không để cô uống rượu!”
Khương Từ không nhịn được cười, nói: “Uống rượu nhưng thật ra cũng không sao, bất quá tôi buổi tối phải đi ra ngoài một chuyến, thật sự không có thời gian đi cùng anh.”
Lưu Yến tò mò, hỏi: “Đi làm gì?”
Khương Từ cười nói: “Này anh cũng đừng hỏi, chuyện riêng.”
Buổi tối 9 giờ, Khương Từ lái xe đi vào Hoằng Cảnh Lộ, Hoằng Cảnh Lộ là quán bar nổi tiếng ở Dung Thành, vừa mới buổi tối, nơi nơi đều xa hoa truỵ lạc, nhạc nhẽo rung trời.
Khương Từ đem xe đỗ ở một chỗ bên ngoài quán bả, xách túi, xuống xe.
Cô đi vào trong quán bar, bên trong cả trai lẫn gái, tất cả đều ở sân nhảy bên trong khiêu vũ, âm nhạc mở lớn đến nỗi sắp chọc thủng màng nhĩ cô. Cô nghĩ cô thật sự không thể coi là một người trẻ tuổi, cô không thích nơi như này.
Cô một bên nhìn khắp nơi, một bên đi vào bên trong, có một người đàn ông bưng chén rượu đi lên muốn mời cô uống rượu, cô xua tay cự tuyệt, tiếp tục đi vào bên trong.
Nếu tình báo cô nhận được không sai, Tưởng Nguyệt hẳn là đang ở chỗ này.
Nhưng cô tìm khắp tầng một, cũng không có nhìn thấy Tưởng Nguyệt.
Cô đi lên tầng hai, tới tầng hai không ầm ĩ như ở dưới tầng. Quán bar này được coi như là hội sở xa hoa bậc nhất Dung Thành, cho nên hoàn cảnh kỳ thật rất ổn, cách âm trên tầng thật sự rất tốt, cơ hồ không nghe thấy tiếng nhạc rung trời dưới lầu, các nơi cũng đều thực sạch sẽ.
Khương Từ dọc theo hành lang mà tìm người, cô đứng ở bên ngoài từng phòng bao mà nhìn vào trong, tìm không thấy người mình muốn tìm liền rời đi, ngẫu nhiên cũng gặp phải một hai người đàn ông đi ra mời cô vào uống ly rượu, sắc mặt cô lập tức lạnh xuống, quay đầu liền đi.Người đàn ông phía sau mắng cô không biết kính trọng, cô liền nhíu chặt mày, bước chân càng thêm nhanh.
Liền lúc cô tìm không thấy người, thất vọng chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy cửa một phòng bao từ bên trong mở ra, một cô gái quần áo xộc xệch, tóc dài xoã xượi từ bên trong chạy ra.Khương Từ cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra, cô kêu: “Tưởng Nguyệt!”
Cô bước qua đấy, lại nhìn thấy ba người đàn ông từ bên trong phòng bao đuổi theo ra, bắt lấy Tưởng Nguyệt muốn kéo vào bên trong.
Tưởng Nguyệt rõ ràng không muốn quay vào đấy, liều mạng giãy giụa, “Buông tôi ra! Buông tôi ra! Vương bát đản buông ra!”
Khương Từ chạy chậm qua đấy, lập tức đem Tưởng Nguyệt bảo vệ ở phía sau, cô sắc bén mà nhìn thẳng ba người đàn ông đối diện, hung nói: “Các anh làm gì!”
Người đàn ông ở giữa chỉ vào mũi Khương Từ mắng, “Đừng mẹ nó xen vào việc người khác, bọn tôi quen nhau!”
Tưởng Nguyệt trốn ở sau Khương Từ, nắm chặt cánh tay Khương Từ, nói: “Bọn họ bỏ thuốc vào trong rượu em, ép em uống.”
“Ai mẹ nó bỏ thuốc vào rượu cô!”
“Tôi thấy!” Tưởng Nguyệt rống to.
Người đàn ông tát một cái lại đây, Khương Từ theo bản năng tránh một chút, đầu lệch sang một bên, bàn tay kia liền đánh vào lỗ tai cô, đập vào hoa tai, vành tai lập tức bị rách chảy máu. Cô cảm giác được tay Tưởng Nguyệt bắt lấy cánh tay cô đang phát run, cô lạnh mặt nhìn về phía tên động thủ, nói: “Quán bar mỗi một phòng đều có giám sát, có bỏ thuốc hay không cảnh sát tới liền biết.”
Cô nói xong liền lấy di động muốn báo cảnh sát, tên kia giật lấy máy cô, đột nhiên ném lên trên mặt đất, “Tao nói mày mẹ nó đừng xen vào việc người khác!”
Khương Từ bình tĩnh nhìn đối phương, cô lúc này cũng không nói, đỡ phải chọc giận bọn họ.
Lúc này có nhân viên công tác nghe thấy động tĩnh, chạy tới bên này, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Người đàn ông kia không biết là uống say hay là phê thuốc, tính tình táo bạo tới cực điểm, ngón tay chỉ nhân viên công tác, “Cút!”
Nhân viên công tác thấy tình huống này đương nhiên cũng không dám đi, nhưng cũng không dám động, chỉ dám đứng ở nơi đó xem tình huống. Trực giác Khương Từ cho thấy tên này rất nguy hiểm,liền lập tức lôi kéo Tưởng Nguyệt đi, nhưng người đàn ông không chịu buông tha cho Tưởng Nguyệt, đột nhiên bước nhanh theo kịp, lao đến Tưởng Nguyệt một tay đem cô đẩy đến trên mặt đất, nắm lấy một cái ghế dựa liền định đập lên mặt Tưởng Nguyệt.
Đó là một cái ghế dựa bằng thiếc, Khương Từ trong nháy mắt kia đầu óc chỗ trống, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, bổ nhào đến trước mặt Tưởng Nguyệt, dùng lưng giúp cô chắn lại.
Khi cái ghế bằng thiếc kia đập vào vai cô, cô dường như nghe thấy tiếng xương cốt vang lên, đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Cô không dám tưởng tượng, nếu cái ghế dựa này vừa rồi đập vào mặt Tưởng Nguyệt, cô ấy liệu còn sống được không.
Mà nháy mắt khi cái ghế dựa kia đập vào vai Khương Từ, Thẩm Thính Nam vừa lúc cùng Lục Thành từ trên tầng đi xuống. Anh cơ hồ không kịp đi cứu Khương Từ, chân chạy nhanh qua bất quá cái ghế dựa kia vẫn rơi xuống vai Khương Từ, Khương Từ đau đến sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất.
Mấy nhân viên công tác tiến lên, khống chế được tên đàn ông phát cuồng, Thẩm Thính Nam ngồi xổm trước mặt Khương Từ, đỡ lấy cánh tay cô, sắc mặt anh cũng trắng bệch không kém gì Khương Từ, anh nhìn cô, vội hỏi: “Có sao không? Không có chuyện gì chứ?”
Khương Từ lúc này đã chịu đựng được nháy mắt đau nhất kia, tuy rằng vẫn rất đau, nhưng cô còn có thể nhận thức được. Cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam, cho rằng chính mình đang nằm mơ. Cô nhìn anh, vài giây mới ý thức được không phải nằm mơ, cô vội vàng lắc đầu, nói: “Vẫn ổn.”
Cô tự mình từ trên mặt đất đứng lên, lùi về sau hai bước, lúc này không có thời gian để cùng Thẩm Thính Nam chào hỏi, cô nhặt di động trên mặt đất báo cảnh sát, sau đó đi đến trước mặt nhân viên công tác, nói: “Đồ đạc trong phòng này đừng di chuyển, người đàn ông này bị nghi ngờ có liên quan tới việc bỏ thuốc thiếu nữ vị thành niên, sau khi cảnh sát tới sẽ lập tức lấy được bằng chứng.”
Người đàn ông bị nhân viên công tác khống chế được tức giận trừng mắt Khương Từ, “Mày mẹ nó rốt cuộc là ai?”
Khương Từ không có biểu tình gì mà nhìn đối phương, nói: “Tôi là luật sư của Tưởng Nguyệt, anh bị nghi ngờ có hành vi liên quan tới dâʍ ɭσạи thiếu nữ vị thành niên, chờ xem, pháp luật sẽ không bỏ qua cho anh.”
Cảnh sát rất nhanh đã tới đây, qua giám sát lấy được bằng chứng, quán bar bị lệnh cưỡng chế tạm thời đóng cửa chỉnh đốn, mẫu nướ© ŧıểυ của người đàn ông xét nghiệm ra dương tính, cũng bị nghi ngờ có liên quan tới bỏ thuốc và cưỡиɠ ɠiαи thiếu nữ vị thành niên, chứng cứ vô cùng xác thực tức khắc bị giam giữ, kế tiếp chính là chờ khởi tố phán quyết.
Về đồn công an đã khuya, bởi vì sự tình nghiêm trọng, người ở hiện trường xung đột đêm đó tất cả đều phải tới cục cảnh sát làm ghi chép.Lục Thành cùng Thẩm Thính Nam ngồi ở đại sảnh đồn công an chờ làm ghi chép, khi đó đã qua rạng sáng, Lục Thành qua tấm kính nhìn vào bên trong, nhìn thấy Khương Từ còn đang cùng luật sư đối phương nói chuyện, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự kính nể, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nói: “Khương Từ có phải người hay không a, tiếng cái ghế dựa kia đập vào người em ấy to đến nỗi tao còn nghe thấy, em ấy cư nhiên còn có thể xem như không có chuyện gì mà ngồi ở bên trong xử lý vụ án.”
Thẩm Thính Nam không nói chuyện, cách trong tấm kính, ánh mắt anh cả một đêm đều ở trên người Khương Từ, không dời ra.
Lục Thành nói: “Bất quá lá gan em ấy cũng lớn thật, còn dám một mình đi quán bar tìm người.”
Nói, lại không khỏi hỏi: “Này, em ấy rốt cuộc làm gì? Luật sư sao còn phụ trách đi quán bar cứu người nha? Tao cũng quen rất nhiều luật sư a, mỗi người đều rất có tiền, toàn thân hàng hiệu, tất cả đều là hàng nhập, sao Khương Từ lại như con vịt gặp nạn. Mày có nhìn thấy chiếc xe Khương Từ lái đến không? Còn chưa từng thấy qua nhãn hiệu này, tao vừa mới lên mạng tra một chút, lại chỉ có năm vạn, vãi chưởng, xe năm vạn có thể lái sao? Không sợ xảy ra chuyện a ——”
Thẩm Thính Nam rốt cuộc không thể nghe nổi nữa, nhíu mày nhìn về phía Lục Thành, “Mày có thể câm mồm đi không?”
Lục Thành thấy Thẩm Thính Nam nhíu chặt mày, một bộ dáng thực bực bội, cười trêu ghẹo nói: “Làm sao? Đau lòng a?”
Thẩm Thính Nam không nói chuyện, tiếp tục nhìn về phía Khương Từ.