Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 37

Khương Từ kỳ thật cũng rất yếu đuối, cô sợ mình lại nhìn Thẩm Thính Nam nhiều thêm một lúc, lại nhịn không được mà khổ sở, cô khẽ cười, nói: “Vậy bọn em liền đi trước, bọn em còn có chút việc.”

Lâm Viễn theo bản năng nhìn nhìn Thẩm Thính Nam bên cạnh, Thẩm Thính Nam thu hồi ánh mắt, anh từ ghế trên đứng dậy, lại không liếc mắt nhìn Khương Từ một cái, lập tức đi đến bên cạnh phòng cấp cứu.Lâm Viễn thấy thế, miễn cưỡng mà cười với Khương Từ một cái, nói: “Tiểu Từ tiểu thư, tôi đi vào đây, dạ dày Thẩm tổng không thoải mái, bác sĩ bảo phải truyền thuốc.”

Khương Từ cố nén nước mắt đang sắp không khống chế được, cô mỉm cười gật đầu, nói: “Vâng.”

Lâm Viễn đi vào rồi, Khương Từ còn đứng ở bên ngoài, theo bản năng nhìn vào bên trong, cô lo lắng cho Thẩm Thính Nam, muốn biết anh có bị nghiêm trọng không, dưới chân như có cái đinh, không tài nào nhúc nhích được, Diệp Chiêu lôi cô đi, nhỏ giọng nói: “Đã làm thì phải chịu, cậu đã cự tuyệt anh ta rồi, liền quyết đoán một chút, đối với cả hai người đều tốt.”

Khương Từ biết Diệp Chiêu nói đúng, nhưng cô vẫn cứ lo lắng, buổi tối khi ăn cơm vẫn luôn thất thần, trong đầu tất cả đều là hình bóng Thẩm Thính Nam.

Diệp chiêu gắp cho cô thịt nướng, bỏ vào trong bát cô, nói: “Đừng nghĩ nữa, người có thân phận như anh ta, có tiền có thế, chỉ cần anh ta muốn, toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện đều có thể đến chăm sóc anh ta, sao có thể có việc gì. Hơn nữa còn có thư ký đi theo mà, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà cậu ý, đã bao lâu không ăn cơm tử tế rồi, vốn dĩ đã gầy, giờ lại gầy thêm một vòng, tới ăn chút thịt, đem dinh dưỡng thiếu hụt gần đây bổ sung lại.”

Khương Từ rũ mắt nhìn bàn thịt nướng, cô chỉ cảm thấy phát ngấy, không muốn ăn uống gì.

Diệp Chiêu thấy cô không động đũa, cuốn một cuốn xà lách cuộn thịt bò đưa cho cô, “Ăn ít thịt bò trước, bổ sung tí protein.”

Khương Từ lắc đầu, nhíu lại giữa mày, nói: “Không muốn ăn, quá nhiều chất.”

Diệp chiêu nói: “Đây là thịt bò, chỗ nào dư, ăn nhiều một chút.”

Cậu thấy Khương Từ vẫn không động đũa, tự đưa đến bên mồm cô luôn, Khương Từ theo bản năng né ra sau, bưng đĩa lên, nói: “Đặt ở trong đĩa đi rồi tớ ăn.”

“Bây giờ mới nghe sao.” Diệp Chiêu đem thịt nướng để trong đĩa Khương Từ, lại cuộn cô mấy cái, lập tức đĩa của Khương Từ đầy đồ ăn.

Khương Từ cố chịu cảm giác dạ dày không khoẻ, cúi đầu chậm rãi ăn.

Hai người ăn thịt nướng ở ven đường, là một quán ăn khuya, không có ai chú ý tới, ven đường đối diện có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, Thẩm Thính Nam ngồi ở hàng phía sau, cách cửa sổ xe nhìn hai người thật lâu, lâu đến nỗi Lâm Viễn có chút cảm thấy Khương Từ quá nhẫn tâm, cô biết rõ Thẩm tổng thích cô, bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, cô lại quay đầu cùng người khác ở bên nhau.

Lâm Viễn nhìn không được nữa, nhịn không được quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Thẩm tổng, sẽ chậm giờ bay.”

Thẩm Thính Nam không nói chuyện, vẫn là từ

xa nhìn Khương Từ. Qua chốc lát, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, nhìn về bóng đêm phía trước, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Từ hôm đấy về sau, Khương Từ liền không còn có gặp lại Thẩm Thính Nam. Hai người không còn liên hệ, chỉ là Khương Từ vẫn cứ thường thường nhớ tới Thẩm Thính Nam, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, cô làm việc xong nằm đến trên giường, sẽ nhịn không được lấy di động ra, click mở Wechat Thẩm Thính Nam nhìn một cái.Hai người lần cuối cùng nhắn tin đã là nửa năm trước.Bọn họ nhắn tin kỳ thật không nhiều lắm, những ngày không được gặp Thẩm Thính Nam, Khương Từ sẽ theo thói quen mà đọc lại tin nhắn trước đây, mấy câu ít ỏi, cũng không biết cô đến tột cùng là nhớ cái gì.

Cô đôi khi cũng sẽ click mở vòng bạn bè của Thẩm Thính Nam nhìn một cái, muốn biết tình hình cuộc sống anh dạo gần đây. Nhưng vòng bạn bè của Thẩm Thính Nam vĩnh viễn đều trống không, anh không thích chia sẻ cuộc sống.Không thể từ chỗ của Thẩm Thính Nam thấy cuộc sống anh gần đây, cô đôi khi cũng sẽ đi xem vòng bạn bè của Lâm Viễn, muốn có thể từ các bài đăng của Lâm Viễn tìm được một chút dấu vết của Thẩm Thính Nam. Nhưng kỳ thật cũng không có, Lâm Viễn cũng có khi ngẫu nhiên sẽ đăng lên vòng bạn bè, nhưng đều là những nhật kí cuộc sống, công việc của bản thân.Mà biết rõ vòng bạn của Lâm Viễn sẽ không có Thẩm Thính Nam, nhưng cô vẫn cứ luôn nhịn không được mà đi xem, có lẽ là bởi vì, Lâm Viễn là bạn tốt duy nhất trên WeChat cô mà có liên quan tới Thẩm Thính Nam.

Thẳng đến khi có một ngày, khi cô lại lần nữa đi xem vòng bạn bè của Lâm Viễn, phát hiện cô không còn thấy vòng bạn bè của Lâm Viễn nữa. Vòng bạn bè trắng không, nghĩa là cô đã bị Lâm Viễn xoá kết bạn.

Cô trố mắt vài giây, nhưng nghĩ nghĩ, cảm thấy Lâm Viễn xóa bạn tốt với cô cũng phải. Thẩm Thính Nam đối xử với cô tốt như vậy, vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô đến cuối cùng lại làm tổn thương anh, Lâm Viễn bất bình thay Thẩm Thính Nam cũng là bình thường.

Những ngày sau, cô không có gặp lại Thẩm Thính Nam ở Dung Thành nữa, cũng không gặp qua Lâm Viễn, có một ngày Lưu Yến đi công ty chi nhánh Thẩm thị ở Dung Thành dự hội nghị pháp vụ như thường lệ, trở về nói, tổng bộ Thẩm thị bên kia điều tới đây một vị

tổng giám đốc mới, họ Chu, tuy rằng không thể bằng Thẩm Thính Nam, nhưng cũng rất có năng lực.Khương Từ khi đó ngồi ở bàn làm việc chuẩn bị tư liệu cho phiên toà sắp mở, nghe thấy các đồng nghiệp nói về Thẩm Thính Nam, cô như vô tri vô giác, vẫn làm việc của mình như cũ.Lưu Yến theo bản năng mà nhìn qua Khương Từ một cái, trong lòng từ từ mà buông tiếng thở dài.Tuy rằng Khương Từ không nói, nhưng mọi người trong văn phòng đều không phải đồ ngốc, đã sớm nhìn ra cô cùng Thẩm Thính Nam có quan hệ, không xác định cô lúc trước có cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau hay không, nhưng bây giờ hai người đường ai nấy đi là thật.Từ nửa năm trước, sau khi hai người tách ra, Khương Từ ngoài miệng không nói cái gì, mỗi ngày cũng vẫn cứ nghiêm túc mà làm việc, nhưng mọi người đều nhìn ra được cô không còn vui vẻ như trước đây, có đôi khi cười cũng luôn rất nhạt nhoà, cảm giác trong ánh mắt nhiều thêm một tầng ưu thương khó tan.

Có một lần giữa trưa, Lưu Yến ở văn phòng ngủ trưa dậy ra ngoài pha cà phê, nhìn thấy Khương Từ ngồi ở bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, anh đi qua xem, muốn hỏi cô đang nhìn cái gì, lại nhìn thấy cô không khống chế được mà rơi xuống một giọt nước mắt. Anh không khỏi sửng sốt, theo bản năng nhìn theo ánh mắt Khương Từ, bỗng nhiên nhớ tới, Thẩm Thính Nam từ trước kia hay đưa đón Khương Từ, luôn đem xe đỗ ở chỗ cây ngô đồng kia.Khương Từ nhìn cái cây ngô đồng kia mà rơi lệ, ai cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Khương Từ cảm thấy, lời Diệp Chiêu nói không đúng. Cậu nói yêu một người rất dễ dàng, quên một người cũng rất dễ dàng. Nhưng cô cảm thấy cậu đã sai, ít nhất lời này không xảy ra trên người cô. Cô rất khó yêu một người, mà sau khi yêu một người, cũng rất khó quên.

Cùng Thẩm Thính Nam tách ra nửa năm, cô chưa bao giờ quên anh, cô luôn nhớ anh,nhớ những ngày bọn họ sớm chiều ở chung, nhớ đôi mắt anh thâm thuý mê người, nhớ anh không chút để ý mà cười,nhớ giọng nói trầm thấp mê người của anh, nhớ cái ôm rộng lớn của anh, nhớ những ngày nửa đêm tỉnh lại, đi ra khỏi phòng ngủ là có thể nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngủ ở trên sô pha.

Khi đó Thẩm Thính Nam chân thật mà ở bên người cô, hiện giờ nhớ lại đoạn thời gian kia, vẫn như một giấc mơ tuyệt đẹp ấm áp. Ở trong mơ, cô chưa từng được mọi người yêu quý, cô vẫn yêu Thẩm Thính Nam, chỉ là cô không hề nhắc đến, cô đặt anh ở một vị trí quan trọng sâu dưới đáy lòng, thường hay nhớ anh, mặc kệ lời người ta nói.

Lần tiếp theo biết được tình hình của Thẩm Thính Nam gần đây là vào tháng mười hai.

Khi đó mẹ đi du lịch từ nước ngoài về, đến Dung Thành thăm cô, mẹ con cô ăn cơm ngoài nhà hàng, mẹ hỏi cô tình hình công việc gần đây, cô đúng sự thật mà trả lời, mẹ bảo cô ngốc, bảo cô trước khi tốt nghiệp ở lại Bắc Thành, tùy tiện vào làm ở Hồng Vòng cũng tốt hơn bây giờ, hiện giờ làm ở trong một cái công ty con,còn phải tự mình tìm án.

Cô cúi đầu không lên tiếng, trầm mặc mà cắt miếng bò bít tết.

Nhắc tới Bắc Thành, mẹ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, cùng cô nói: “Con còn nhớ rõ Thẩm Thính Nam không?”

Động tác cắt thịt của Khương Từ không khỏi dừng lại. Cô hơi chần chờ, ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bà một bên thong thả ung dung mà cắt bò bít tết, bên cùng cô nói: “Trước khi tới Dung Thành cùng chú Thẩm ăn bữa cơm, nghe chú Thẩm nói, Thẩm Thính Nam hình như sắp đính hôn.”

Một khắc kia không biết nên nói là cái cảm nhận gì, Khương Từ chỉ cảm thấy giống như có người đang xé rách trái tim cô, đau đến không thở được.

Chu Vân không chú ý tới sự khác thường của con gái, tiếp tục nói: “Nghe nói là mẹ nó ở bên kia an bài, nói là đính hôn, kỳ thật chính là liên hôn gia tộc.”

Khương Từ chịu đựng cơn đau khó thở, nhìn mẹ, một hồi lâu mới cất tiếng nói được, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy đáp ứng rồi sao?”

Chu Vân nói: “Hẳn là đồng ý đi, bằng không chú Thẩm cũng sẽ không nói.”

Khương Từ “Nga” một tiếng, cúi đầu, cố gắng bỏ qua đau đớn trong lòng, tiếp tục cắt bò bít tết.

Chu Vân nói: “Kỳ thật loại gia đình như bọn họ, liên hôn mới là bình thường, nó thật sự muốn tìm một đứa con gái bình dân, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói yêu đương, kết hôn là không có khả năng, Tiểu Từ, con làm sao vậy?”

Chu Vân nói chuyện, ngẩng đầu mới phát hiện tay cầm dao nĩa của cô phát run, bà vội vàng nắm lấy tay con gái, nâng mặt con lên nhìn, nhìn thấy cô nước mắt đầy mặt, bà trong nháy mắt kinh ngạc không thôi, nhưng lập tức hiểu ra, “Tiểu Từ, con cùng Thẩm Thính Nam……”

Khương Từ cúi đầu lau nước mắt, không nói chuyện. Chu Vân kinh ngạc hỏi: “Các con từ khi nào thì ở bên nhau? Lúc con học đại học sao?”

Khương Từ lắc đầu, cô ngừng nước mắt mới ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ, nói: “Không có, bọn con chưa từng ở bên nhau.”

Chu Vân không khỏi sửng sốt, nhìn chằm chằm con gái, hỏi: “Con thích nó?”

Khương Từ “Ân” một tiếng, thừa nhận nói: “Đúng vậy.”

Cuối cùng, lại nói: “Nhưng này không quan trọng, dù sao bọn con cũng sẽ không ở bên nhau.”

Tháng 1, Bùi Hân kết hôn, Khương Từ đến Bắc Thành tham dự hôn lễ của cô.

Cô làm phù dâu, cho nên hôm đó từ sớm đã đến khách sạn. Cô mặc trang phục phù dâu màu hồng nhạt, từ sớm đã ngồi bên cạnh Bùi Hân, ôn ôn nhu nhu, vẫn luôn mỉm cười mà nhìn cô ấy trang điểm chải đầu.

Cô nhìn Bùi Hân, trong mắt tràn ngập hâm mộ, nhìn thật lâu, vô cùng hâm mộ mà nói: “Hạnh phúc nha, hôm nay cậu thật đẹp.”

Bùi Hân hiểu rõ chuyện của Khương Từ cùng Thẩm Thính Nam, nhìn thấy cô mãn nhãn hâm mộ mà nhìn mình, giữ chặt tay cô, nói: “Khi nào đến lúc cậu kết hôn, khẳng định còn xinh đẹp hơn tớ nhiều.”

Khương Từ khẽ cười, lắc đầu nói: “Tớ không kết hôn.”

Bùi Hân nói: “Không kết hôn cũng không có sao, yêu đương đi Tiểu Từ. Tớ giới thiệu soái ca cho cậu làm quen, cậu phải làm quen thật nhiều đàn ông, phải biết rằng trên đời này còn nhiều đàn ông cũng không kém gì Thẩm Thính Nam, hơn nữa anh ấy rất nhanh sẽ kết hôn, cậu phải nhanh quên anh ấy đi.”

Khương Từ rất khổ sở mà cười một cái, không nói chuyện.Đang kiểm tra các mục của hôn lễ, nhϊếp ảnh gia đột nhiên hỏi: “Hoa cưới của cô dâu đâu? Không chuẩn bị sao? Sắp cử hành nghi lễ rồi, phải nhanh chóng tìm hoa cưới a.”

Bùi Hân tìm khắp nơi không thấy, bỗng nhiên nhớ ra “Hình như quên ở trong xe.”

Khương Từ nói: “Để tớ đi lấy.”

Bùi Hân lấy chìa khoá xe từ trong túi đưa Khương Từ, nói: “Hẳn là để ở trên ghế phụ, cậu tìm xem.”

“Được.” Khương Từ cầm chìa khóa xe ra cửa, đi thang máy xuống gara lấy hoa cưới.

Nhưng cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ ở gara gặp được Thẩm Thính Nam.

Khi đó cửa thang máy mở ra, cô còn chưa kịp đi ra ngoài, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam đứng ở bên ngoài. Cô đã nửa năm chưa gặp anh, anh vẫn cứ anh tuấn đĩnh đạc, vẫn cứ làm cô mất khống chế mà tim đập chậm mất nửa nhịp.

Mà Thẩm Thính Nam cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại được Khương Từ, anh nhìn cô, áp lực nửa năm nhớ nhung trong nháy mắt bỗng nhiên tất cả đều trào dâng. Yết hầu khẽ nhúc nhích, muốn mở miệng gọi tên cô, phía sau lại có người gọi anh, “A Nam, chờ em.”

Lâm Vui Vẻ ôm hoa tươi chạy tới, mặt mang tươi cười, đuổi theo Thẩm Thính Nam, đang muốn nói gì với anh, lại nhìn thấy Khương Từ trong thang máy.

Tuy rằng rất nhiều năm không gặp, nhưng Lâm Vui Vẻ vẫn liếc mắt một cái là nhận ra Khương Từ, cô cười nói: “Em gái Tiểu Từ, chào em đã lâu không gặp.”

Khương Từ phục hồi tinh thần, khẽ cười, từ thang máy đi ra, lễ phép mà cười cười, nói: “Đã lâu không gặp.”

Lâm Vui Vẻ nhìn thấy Khương Từ trên người mặc trang phục phù dâu, hỏi: “Em có bạn kết hôn sao?”

Khương Từ gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, hoa cưới của cô ấy để quên ở trên xe, em xuống dưới lấy.”

Nói xong, lại nói: “Em đi trước.”

Cô nói xong liền lập tức đi đến chỗ Bùi Hân đỗ xe.

Lâm Vui Vẻ hỏi với theo Khương Từ: “Có cần bọn chị giữ thang máy cho em luôn không?”

Khương Từ quay đầu lại, vội nói: “Không cần, hai người đi lên đi, em còn có chuyện khác.”

Cô trả lời xong, liền quay đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

Lâm Vui Vẻ giơ tay ấn nút thang máy, ngẩng đầu cùng Thẩm Thính Nam nói: “Em vừa mới ở trên đường liền nhìn thấy anh, xe em vẫn luôn đi theo xe anh, bíp còi mấy cái mà anh cũng không nghe thấy.”

Thẩm Thính Nam vẫn cứ nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Từ rời đi, căn bản không nghe thấy Lâm Vui Vẻ đang nói cái gì.

Lâm Vui Vẻ nói xong phát hiện Thẩm Thính Nam không phản ứng lại mình, cô theo bản năng nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy Thẩm Thính Nam thật sâu mà nhìn Khương Từ, cô không khỏi ngốc một chút, hậu tri hậu giác mà hiểu được cái gì.Trong mắt cô mang theo ý cười, rất có hứng thú mà nhìn Thẩm Thính Nam, chờ đến Khương Từ cầm hoa cưới đi lên bằng thang khác, cô không nhịn được bật cười một tiếng, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Người ta đã đi lên rồi,, anh nhìn cái gì nữa.”

Thẩm Thính Nam thu hồi ánh mắt, không đáp lại cô, anh xoay người lập tức đi vào thang máy.Lâm Vui Vẻ đi theo vào, lắc đầu cười nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, anh cũng có ngày hôm nay.”

Thẩm Thính Nam đứng ở bên cạnh, rũ mắt nghĩ ngợi, không nói chuyện.

Lâm Vui Vẻ giờ phút này mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Em nói anh như thế nào một hai phải từ hôn, làm ba em tức giận đến nỗi không đầu tư nữa anh cũng không chịu cưới em, hoá ra là đã có người trong lòng.”

Thẩm Thính Nam tháng trước đi Mỹ công tác, sau khi trở về mới phát hiện bị mẹ anh tự chủ trương an bài chuyện hôn nhân của anh. Anh sau khi biết liền gọi điện thoại từ hôn, làm ba Lâm Vui Vẻ tức giận đến nỗi ở trong nhà mắng chửi Thẩm Thính Nam.