Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 9

Buổi tối Khương Từ cùng bạn ở bên ngoài ăn mì. Cô đem chuyện tối hôm qua ở quán bar gặp được Thẩm Thính Nam cho bạn nghe, bạn vì cô bênh vực kẻ yếu, nói: “Người Thẩm gia như thế nào bá đạo như vậy, cậu ở bên ngoài làm công, lại không có gắn mác Thẩm gia , còn có thể đem mặt mũi Thẩm gia ném không thành?”

Khương Từ yên lặng mà ăn mì, không hé răng.

Chu Nhiễm thấy Khương Từ đi làm đã không vui, lại an ủi cô: “Bất quá nói, công việc bỏ liền bỏ đi, tớ thấy cậu ban ngày với buổi tối làm công cũng quá mệt, coi như cho mình lí do, nghỉ ngơi một chút.”

Khương Từ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nhiễm, nói: “Không được, tớ tính một chút, chỉ dựa vào mỗi việc làm ở quán cà phê kiếm tiền chỉ sợ là học phí cùng phí đi đường đều không đủ.”

“Tối hôm qua giám đốc Dương không phải đã phát cho cậu 6000 tệ tiền lương sao?”

Khương Từ gật gật đầu, có chút lo âu, nói: “Nhưng là quá ít, tớ không có cảm giác an toàn.”

Khương Từ trước sau vẫn là cảm thấy, chỉ dựa vào việc ở quán cà phê làm công kiếm chút tiền ấy thật sự quá ít, chờ chín tháng sau khi khai giảng, cô không xác định mình khi đó còn có dư thời gian làm việc hay không, cho nên muốn trước khi khai giảng dùng hết khả năng mà tích cóp nhiều tiền một chút. Sau khi cùng Từ Từ tách ra, cô cũng không có về nhà, dọc theo quay vùng Nam Kinh nửa ngày, nhìn thấy trên cửa dán thông báo tuyển dụng, chỉ cần tiền lương còn tính có thể, cô đều đi vào phỏng vấn. Nhưng mấy cửa hàng ngoài mặt tiền, phần lớn đều chỉ nhận làm lâu dài, vừa nghe nói cô chỉ có thể làm một tháng, lập tức liền không nhận cô. Liên tiếp phỏng vấn bảy tám cửa hàng, lúc Khương Từ có chút nhụt chí , rốt cuộc có một tiệm cơm Tây nguyện ý nhận cô. Bởi vì tiếng Anh của cô rất tốt, ông chủ phỏng vấn cô thực vừa lòng, bảo cô ngày mai liền có thể tới đi làm.

Đại khái bởi vì tiệm cơm này hướng đến những người có tiền, tiền lương trả cũng rất cao, một tháng trên dưới tới, Khương Từ đại khái có thể nhận được 7000 tiền lương, nếu vận khí tốt có thể lấy được rượu phẩm trích phần trăm, nói không chừng còn có thể lại nhiều hơn mấy ngàn. Buổi tối nằm ở trên giường, Khương Từ nghĩ mình một cái nghỉ hè có thể kiếm được tiền, vui vẻ đến có chút ngủ không được.

Tiền còn chưa tới tay, cô đã lên kế hoạch muốn dùng số tiền này nhu thế nào. Trừ bỏ giữ lại học phí cùng sinh hoạt phí, toàn bộ số tiền còn lại cô định tích kiệm, làm tiền phụng dưỡng bà nội, chờ đến tương lai bà yêu cầu phải dùng đến, cô có thể dùng một lần lấy ra tới.

Xuất phát từ khát vọng đối tiền, Khương Từ làm việc thập phần nghiêm túc, ban ngày ở quán cà phê làm việc xong, buổi tối 6 giờ rưỡi đúng giờ chạy tới tiệm cơm Tây. Bởi vì quán cà phê sáu giờ đồng hồ tan làm, trên đường thời gian rất gấp, cô thường xuyên là ở cửa hàng tiện lợi mua cái bánh mì giải quyết cơm chiều, tới tiệm cơm Tây liền lập tức thay quần áo lao động bắt đầu làm việc. Tuy rằng làm việc mỗi ngày liên tục thân thể rất mệt, nhưng bởi vì có thể kiếm được tiền, cho nên Khương Từ mỗi ngày đều thực vui vẻ, lúc làm việc vĩnh viễn đều là thái độ rất tốt, mặt nở nụ cười.Buổi tối nay, cô ôm quyển menu ở cửa tiếp khách, xa xa nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa nhà hàng. Cô nhìn chằm chằm chiếc xe hơi kia, cảm thấy có chút quen mắt. Lại vừa thấy bảng số xe, kinh A đi đầu 678, không phải Thẩm Thính Nam thì là ai. Khương Từ đột nhiên có chút buồn bực. Sẽ không xui xẻo như thế đi, như thế nào mỗi lần làm công đều có thể gặp được Thẩm Thính Nam?

Cô ở trong lòng cầu nguyện Thẩm Thính Nam ngàn vạn đừng tới nhà hàng bọn họ, nhưng ông trời hiển nhiên không có nghe thấy cô cầu nguyện, Thẩm Thính Nam đem xe ngừng ở nơi này, tất nhiên là muốn tới nơi này dùng cơm.

Cùng anh từ trên xe xuống còn có một cô gái thật xinh đẹp. Khương Từ tò mò mà nhìn thoáng qua cô gái kia, thầm nghĩ, nguyên lai Thẩm Thính Nam có bạn gái, trước nay không thấy anh mang về nhà. Cô đang nghĩ ngợi tới, liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam cùng cô gái kia hướng bên này đi tới. Thẩm Thính Nam vừa mới ban đầu đại khái không nhìn thấy cô, thẳng đến khi đến gần, hai người ánh mắt chạm nhau, Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô, rõ ràng túc hạ mi. Không biết vì cái gì, Khương Từ mỗi lần cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt Thẩm Thính Nam.

Cô chỉ có thể tận lực nhắc nhở mình, hiện tại là đang làm việc, vì thế cô lộ ra nụ cười, đối với Thẩm Thính Nam cùng cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, cung kính nói: “Hoan nghênh quý khách.” Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt Khương Từ, dừng chân. Anh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ánh mắt rơi xuống bảng hiệu treo trước ngực cô, hơi hơi nhíu mày, theo sau nhìn về phía cô, “Em liền như vậy không chịu ngồi yên?”

Khương Từ không tự giác mà mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nói chuyện. Thẩm Thính Nam nhìn cô một cái, không nói cái gì nữa, lập tức vào nhà ăn.

Khương Từ chờ Thẩm Thính Nam cùng Lâm Vui Vẻ tiến vào sau, ôm quyển menu đi theo ở phía sau, chờ người phục vụ dẫn Thẩm Thính Nam cùng Lâm Vui Vẻ ngồi xuống, cô ôm menu đi qua đi, dò hỏi: “Hai vị muốn ăn cái gì?”

Lâm Vui Vẻ nhìn Thẩm Thính Nam, cười nói: “Anh gọi đi, em mới vừa về nước, cũng không biết cái gì ăn ngon.”

Thẩm Thính Nam dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Khương Từ thoáng qua, hướng cô vươn tay. Khương Từ vội vàng đem quyển menu đưa tới trên tay Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam mở ra nhìn nhìn, hỏi: “Có cái gì đề cử?”

Khương Từ trả lời: “Nhà hàng của chúng tôi có bông tuyết bò bít tết ăn rất ngon, đầu bếp làm bít tết là ông chú chúng tôi cố ý từ nước Pháp mời lại đây. Còn có món gan ngỗng, cá hồi xông khói đều ăn rất ngon, có rất nhiều khách gọi.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Liền gọi mấy món em nói.”

Khương Từ gật gật đầu, nói: “Được.”

Cô cúi đầu viết đơn, do dự một chút, lại nhìn về phía Thẩm Thính Nam, dò hỏi: “ Có lấy rượu không?”

Thẩm Thính Nam nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt mang theo điểm hài hước ý cười, hỏi: “Sao vậy? Có trích phần trăm a?”

Khương Từ sửng sốt, có điểm ngượng ngùng mà gật đầu, lại nói: “Nếu không cần rượu, có lẽ các anh còn muốn gọi thêm canh không? Nhà hàng của chúng tôi canh bò hầm cũng bán rất được.” Thẩm Thính Nam không phản ứng lại cô, anh chậm rì rì mà lật xem quyển menu. Lật đến hết vài tờ rượu, cuối cùng gọi rượu vang đỏ đắt nhất. Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam gọi loại rượu kia, có chút kinh ngạc, không quá xác định mà chỉ vào rượu vang đỏ trên quyển menu, dò hỏi: “Là muốn cái này sao?”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, đem quyển menu khép lại còn đưa Khương Từ, nói: “Đúng vậy, khui một chai.Khương Từ lúc Khương Từ làm việc ở nhà hàng này đã hơn nửa tháng, vẫn là lần đầu tiên bán ra một chai rượu vang đỏ sáu chữ số. Cô có chút sợ hãi, trở lại quầy bar chốt đơn, sau đó đi theo giám đốc đi hầm rượu lấy rượu ra.Cô dùng khay đựng rượu vang đỏ cùng ly đi đến bàn ăn, nghe thấy Thẩm Thính Nam cùng cô gái đi cùng đối diện nói chuyện, cô sợ quấy rầy bọn họ, nhỏ giọng dò hỏi: “Hiện tại yêu cầu khui rượu sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Đặt ở chỗ này đi, bọn anh tự làm.”

“Em đây trước giúp bọn anh mở rượu đi.”

Thẩm Thính Nam chưa nói được, cũng chưa nói không được. Khương Từ thấy thế, liền thuần thục mà đem rượu vang đỏ mở, rót rượu vào ly. Chờ đem rượu rót xong, cô liền thối lui đến một bên, không xa không gần mà đứng.

Bởi vì nhà ăn là một bàn một phục vụ, cho nên lúc khách dùng cơm, cô phải ở cách đó không xa chờ, tùy thời cơ giúp khách rót rượu.

Lâm Vui Vẻ thấy Khương Từ chờ ở một bên, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên kêu cô, “ Em gái Tiểu Từ.”

Khương Từ cho rằng đối phương tìm cô có việc, vội vàng đi qua đi, lễ phép mà dò hỏi, “Dạ, xin hỏi có yêu cầu gì sao?”

Lâm Vui Vẻ mỉm cười mà nhìn Khương Từ, nói: “Em không cần khách khí như vậy. Em là em gái của A Nam, cũng chính là em gái chị. Em cũng còn chưa có ăn cơm chiều đi? Không bằng ngồi xuống cùng bọn chị cùng nhau ăn.”

Khương Từ nghe vậy vội vàng xua tay, “Không cần không cần, em đã anh. Em liền ở bên cạnh, hai người có yêu cầu gì kêu em một tiếng.”Cô nói xong vội càng trở lại vị trí của mình. Lâm Vui Vẻ thấy Khương Từ khách khí như vậy, có chút kỳ quái mà nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh vừa rồi không phải nói, em ấy là con gái dì Chu sao, lại nói cũng coi như là em gái anh đi, thấy bộ dáng có vẻ không thân với anh?”

Thẩm Thính Nam dùng di động trả lời một cái bưu kiện công việc, nói: “Không biết, em ấy rất sợ anh.”

Lâm Vui Vẻ nghe vậy không nhịn cười, nói: “Bất quá này cũng thực bình thường.”Xô nhìn Thẩm Thính Nam, trong mắt không giấu khỏi ái mộ, nói: “Anh cũng không biết, em mỗi lần gọi điện thoại cho anh đều thực khẩn trương. Hẹn anh nhiều lần như vậy, hôm nay nếu không phải đi giúp em mở miệng, anh có phải hay không căn bản không tính phản hồi em?”

Thẩm Thính Nam dừng động tác xem bưu kiện, một lát sau, anh ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn về phía Lâm Vui Vẻ, thực minh xác mà cùng cô nói: “Vui Vẻ, có chút lời anh muốn trước tiên cùng em nói rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, anh đều chỉ xem em là em gái. Anh đối với em không có ý gì khác, em không cần đem thời gian lãng phí ở trên người anh.”

Lâm Vui Vẻ đã sớm biết Thẩm Thính Nam rất khó theo đuổi, cô cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nói: “Không sao, dù sao hiện tại em đã về nước định cư, những ngày về sau còn dài, tương lai chúng ta còn dài.”

Thẩm Thính Nam nói: “Không cần tương lai còn dài, bữa cơm hôm nay, là bữa đầu tiên, cũng là bữa cuối cùng. Anh thẳng thắn cùng em nói, anh đối chuyện yêu đương không có hứng thú, loại tình cảm này, đối với anh mà nói, không dùng được. Hơn nữa thời gian đối anh vô dụng, anh trước kia không thích em, về sau cũng sẽ không.”

Lâm Vui Vẻ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam sẽ như vậy trực tiếp cự tuyệt cô, đôi mắt cô không tự giác mà phiếm hồng, nhìn Thẩm Thính Nam, muốn nói cái gì, nhưng bỗng nhiên lại cái gì đều nói không nên lời. Thẩm Thính Nam cũng hoàn toàn không an ủi, anh xưa nay đã như vậy, cự tuyệt người khác luôn luôn sạch sẽ lưu loát, nửa điểm cũng không chừa đường sống cho đối phương.

Khương Từ đứng ở cách đó không xa, cũng không phải cố ý nghe lén. Chỉ là tiệm cơm Tây thực an tĩnh, cô đứng cũng không xa, cho nên rành mạch nghe thấy được Thẩm Thính Nam cùng Lâm Vui Vẻ nói chuyện.Cô nhìn Lâm Vui Vẻ đôi mắt hồng hồng, bỗng nhiên có điểm đồng cảm với cô. Lại không khỏi cảm thấy Thẩm Thính Nam thật sự thực lạnh nhạt, lại nói không thích, cũng không cần cự tuyệt đến vậy, các cô gái đều mau khóc, anh cũng thờ ơ.

Cô không khỏi liên tưởng đến mình, cô đời này tuyệt đối không cần yêu bất luận kẻ nào, cũng tuyệt đối sẽ không vì bất luận cái gì vì một người đàn ông rơi nước mắt.

Buổi tối 11 giờ, Khương Từ tan tầm về nhà, khó tránh được ở trong nhà gặp Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam lúc ấy ở phòng khách nói chuyện cùng cha anh, nhìn thấy Khương Từ trở về, thuận miệng tiếp đón một tiếng, “Tan làm rất sớm.”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới.