Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ, nhìn thấy cô thuần thục mà dùng dụng cụ mở chai giúp khách khui rượu, ở giữa một đám khách đi qua, thật cẩn thận rót rượu cho khách. Cô mặt lấy lòng tươi cười, kết quả chỉ đổi lấy đối phương xua xua tay, không mua rượu. Khương Từ cũng không nhụt chí, cười cười, lại bê một rương rượu lên đi bàn khác.
Thẩm Thính Nam càng nhìn mày nhăn đến càng sâu, Lục Thành không quen biết Khương Từ, thấy Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm vào cái cô gái bán rượu kia, còn tưởng rằng Thẩm Thính Nam coi trọng đối phương. Anh muốn nhìn Thẩm Thính Nam rơi vào lòng người khác từ lâu, như xem kịch vui, tự chủ trương mà gọi tới giám đốc, giơ tay chỉ Khương Từ, nói: “Kêu cô gái kia lại đây.”
Giám đốc theo hướng ngón tay Lục Thành nhìn lại, theo sau hỏi: “Lục thiếu, anh là muốn mua rượu sao?”
“Đúng vậy.” Lục Thành nói.
Giám đốc đầy mặt tươi cười, vội vàng nói: “Ai, tôi đây liền đem người kêu lên tới.”
Nói xong, liền chạy nhanh hướng tới Khương Từ đi qua. Khương Từ lúc đang ra sức cùng khách đẩy mạnh tiêu thụ rượu, cô đêm nay nguồn tiêu thụ không tốt, mới bán một đơn, nhiều ít có điểm sốt ruột. Thấy vị khách bàn này cũng không mua rượu, lại ôm rượu tính đi bên kia nhìn xem. Đang chuẩn bị qua, đã bị giám đốc gọi lại, “Ai ai Khương Từ, từ từ.”
Khương Từ dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía giám đốc, hỏi: “Giám đốc, ngài tìm em?”
Giám đốc vẻ mặt hận sắt không thành thép bộ dáng, nói: “Em thật là không thông minh,em không thấy được bên kia ngồi chính là ai sao? Lục gia đại thiếu gia, bọn họ mấy người lại đây chơi, khẳng định muốn uống rất nhiều rượu. Em không đi làm Lục thiếu sinh ý, ở bên này tán loạn cái gì.”
Khương Từ lại không phải người Bắc Thành, nào biết tầng lớp thượng lưu của Bắc Thành. Cô theo hướng ngón tay giám đốc nhìn qua, hỏi: “Bọn họ muốn mua rượu sao?”
“Đúng vậy, em chạy nhanh qua đi.”
“Ai.” Khương Từ nhìn đến có sinh ý, cao hứng lên, vội vàng ôm rượu liền đi qua.
Giám đốc lại giữ chặt cô, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Đẩy mạnh tiêu thụ, Lục thiếu có nhiều nhất chính là tiền, ngài ấy nếu là mua một đài rượu của em, em đêm nay kiếm tiền, đừng nói một năm học phí, bốn năm học phí đều có.”
Khương Từ nghe vậy càng vui vẻ, cô dùng sức gật đầu, ôm rượu liền vô cùng cao hứng mà đi qua.
“Tiên sinh, là các anh muốn mua rượu sao ——” Khương Từ đầy mặt tươi cười, nhưng mà vui quá hóa buồn, chờ cô đến gần, lời còn chưa nói xong, liền trước mặt thấy Thẩm Thính Nam. Thẩm Thính Nam ngồi ở trên sô pha, sắc mặt không tốt lắm nhìn chằm chằm cô. Cô không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Thẩm Thính Nam, không tự giác mà mím môi dưới, trong lúc nhất thời không biết là nên tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ rượu, hay là nên rời đi trước.
Đang do dự, Thẩm Thính Nam từ trên sô pha đứng lên, khuôn mặt trầm xuống nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Cùng anh ra đây.”
Nói xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, chần chờ trong chốc lát, vẫn là xoay người theo đi ra ngoài. Cô đem rượu ôm trong lòng ngực giao cho đồng nghiệp, nói: “Giúp em cầm đi quầy bar để một chút, em một lát liền trở về.” Từ quán bar ra tới, Khương Từ xa xa liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam đứng ở ven đường cách đó không xa chờ cô. Cô đi qua, nhìn về phía Thẩm Thính Nam, không rõ hỏi: “Chuyện gì ạ?” Thẩm Thính Nam trầm khuôn mặt nhìn cô, ngữ khí không vui, “Em có biết đây là đâu không?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Biết, quán bar.”
Thẩm Thính Nam khẽ nhíu mày.
Anh nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, theo sau hỏi một câu, “Sao vậy? Em thực thiếu tiền sao?” Khương Từ nhẹ nhàng mà mím môi, quật cường mà nhìn Thẩm Thính Nam, không nói chuyện. Thẩm Thính Nam thấy cô không lên tiếng, ánh mắt càng sâu, ánh mắt càng trầm, ngữ khí cũng càng thêm lạnh lẽo, “Thẩm gia là thiếu thốn không thể cho em ăn hay là không đủ cho em mặc? Em lại muốn đến chỗ này kiếm tiền? Như thế nào? Em tính đi theo con đường cũ của mẹ em sao? Em muốn dựa vào việc bán rượu ở chỗ này kiếm tiền, em còn đọc nhiều sách như vậy làm cái gì? Nhân lúc còn sớm đừng học.”
Khương Từ vốn dĩ không muốn cùng Thẩm Thính Nam cãi cọ, nhưng giờ phút này nghe anh nhắc tới mẹ cô, lại nhớ Thẩm Thính Nam trong thâm tâm chướng mắt cô cùng mẹ cô, nhận định các cô tới Thẩm gia chính là để moi tiền.Cô bỗng nhiên có chút nói không nên lời ủy khuất, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em chỉ là bán rượu, lại không phải bán mình. Anh cần thiết nói khó nghe như vậy sao? Em cũng lại không mang nhãn người Thẩm gia các anh, cũng sẽ không để Thẩm gia các anh mất mặt, lại nói thật sự ra chuyện gì em cũng sẽ không rước thêm phiền toái cho Thẩm gia các anh. Huống chi, em thật sự muốn bán thân, cùng Thẩm gia các anh lại có quan hệ gì?”
Thẩm Thính Nam ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu, lại mang trào phúng mà mở miệng, “Em còn rất biết ăn nói, anh còn tưởng em là người câm.”
Khương Từ quật cường mà nhìn Thẩm Thính Nam liếc mắt một cái, cô không mở miệng nữa, xoay người lập tức trở lại bên trong quán bar. Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm bóng dáng Khương Từ trong chốc lát. Quen biết cô lâu như vậy, anh vẫn là lần đầu phát hiện, tiểu cô nương này tính tình còn rất quật cường. Nhìn Khương Từ một lần nữa đi vào quán bar, anh thu hồi ánh mắt, từ trong túi quần tây lấy ra di động, gọi một dãy số.
3 giờ sáng, quán bar đóng cửa.
Khương Từ đang cùng các đồng nghiệp thu thập bình rượu trên bàn, giám đốc bỗng nhiên hướng cô đi tới, đưa cho cô một cái phong thư, nói: “Khương Từ, em đếm xem, đây là tiền lương nửa tháng này của em tiền cùng trích phần trăm.”
Khương Từ nhìn giám đốc đưa qua phong thư, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía giám đốc, nói: “Dương giám đốc, còn chưa đến một tháng đâu.”
Dương giám đốc thực xin lỗi mà nói: “Là như thế này, kỳ thật em nửa tháng nay làm cũng khá tốt, công trạng cũng không tồi, bất quá Thẩm tổng lên tiếng, chính là cho anh mười cái lá gan cũng không dám thuê em.”
Lại nói: “Bất quá kỳ thật em nếu đã quen biết người có thân phận như Thẩm tổng, cần gì phải đến chỗ như này làm công đâu.”
Khương Từ kỳ thật không chỉ làm việc ở quán bar, cô ban ngày ở quán cà phê làm công, cảm thấy buổi tối thời gian không nên lãng phí, cho nên mới lại nhận công việc ở quán bar. Cô muốn nhân lúc đang nghỉ hè kiếm nhiều tiền một chút , cứ như vậy, cô phí học kỳ sau cùng phí sinh hoạt liền đều có thể tự bỏ ra. Nếu là cô bán rượu thật tốt, nói không chừng còn có thể tích cóp một số tiền dư, tương lai vạn nhất bà nội có bị cái gì, cô cũng có thể lấy ra khẩn cấp.
Nhưng không nghĩ tới quán bar mới làm việc nửa tháng đã bị sa thải. Cô đến phòng thay quần áo cởϊ qυầи áo lao động, thay quần áo của mình, đếm tiền giám đốc cho cô, tiền lương cùng trích phần trăm thêm lên chỉ kiếm lời 6000 tệ. Cô có điểm mất mát, đem tiền cất vào trong túi, buồn bã ỉu xìu mà đi ra quán bar.
Đã là 3 giờ rưỡi sáng, trên đường cơ hồ một người cũng không có.Cô đi đến ven đường, cầm di động đang chuẩn bị đặt xe, bỗng nhiên phía sau một chiếc xe hướng cô ấn còi. Cô theo bản năng hướng xe nhìn lại, cách cửa sổ xe, nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi ở trên ghế lái. Anh đem xe lái lại đây, hạ xuống cửa sổ xe, lạnh nhạt kêu cô, “Lên xe.”
Khương Từ đứng ở ven đường, do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là đi đến bên xe, mở cửa hàng phía sau ngồi lên xe. Cô đang chuẩn bị thắt đai an toàn, Thẩm Thính Nam bỗng nhiên lên tiếng, “Ngồi vào phía trước, xem anh là tài xế sao?” Khương Từ không tự giác mà mím môi dưới, đành phải lại xuống xe, ngồi ở ghế phụ hàng phía trước. Cô cúi đầu thắt đai an toàn.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, có điểm lo lắng hỏi: “Anh uống rượu đi? Có thể lái xe sao?”
Thẩm Thính Nam một bên khởi động xe, một bên nói: “Chỉ uống một ngụm, cách đây đã sáu bảy tiếng đồng hồ.” Khương Từ vẫn là có điểm không yên tâm, hoài nghi mà nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam đơn giản dừng lại xe, nhìn về phía cô, “Em không yên tâm như thế, nếu không em lái?”
Khương Từ nhỏ giọng nói: “Em sẽ không.”
Thẩm Thính Nam một lần nữa đem xe khởi động, đêm nay bị Khương Từ chọc đến cũng không biết giận. Trên đường về nhà, Khương Từ vẫn cứ theo thói quen mà ngồi sát cửa xe, theo bản năng tránh Thẩm Thính Nam. Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xuất thần, bên đường Nghê Hồng ở trước mắt cô hiện lên, coi nhìn qua toà cao ốc ngọn đèn dầu của các nhà, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ —— khi nào, cô mới có thể ở thành phố này mua nổi một căn phòng thuộc về chính mình, có được một ngôi nhà hoàn toàn thuộc về mình. Không sợ dãi nắng dầm mưa, không hề ăn nhờ ở đậu. Khi về đến nhà, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thính Nam, trong mắt mang theo thỉnh cầu, nói: “Anh có thể không đem chuyện em làm việc ở quán bar nói cho mẹ em không?”
Thẩm Thính Nam một bên lái xe, một bên đạm mạc mà trở lại một câu, “Anh không rảnh như vậy .”
Khương Từ nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Cảm ơn.”
Buổi sáng hôm sau, Khương Từ buồn bã ỉu xìu mà đến quán cà phê đi làm.
Đến phòng thay quần áo đổi quần áo lao động, ra tới liền bắt đầu quét tước nhà vệ sinh quán cà phê. Quán cà phê mà cô làm yêu cầu vệ sinh rất cao, mỗi ngày sáng trưa chiều đều phải toàn diện quét tước tiêu độc một lần, bàn điều khiển cà phê càng là cách một giờ liền phải tiêu độc. Cô một tay cầm thuốc khử trùng, một tay cầm khăn lông lau bàn, lau xong cái bàn lại đi giặt sạch cây lau nhà ra lau sàn. Mới vừa lau xong, đồng nghiệp đẩy cửa tiến vào, thở hồng hộc nói: “Ngại quá Tiểu Từ, chị đến trễ.”
Khương Từ đã quen chị đồng nghiệp này mỗi buổi sáng đều sẽ đến trễ, cô không thèm để ý mà nói: “Không có việc gì.” Cô cầm cây lau nhà đi vào bên trong,giặt cây lau nhà sạch sẽ ra tới, đứng ở bồn rửa tay dùng thuốc khử trùng rửa tay sạch sẽ , sau đó liền mở máy cà phê cùng máy tính, chuẩn bị làm. Xung quanh quán cà phê cô làm có rất nhiều trụ sở công ty, mỗi ngày vừa đến 9 giờ,đơn đặt cơm hộp liền không ngừng có. Trương Nguyệt đổi quần áo lao động từ bên trong ra tới, liền nhìn thấy trên bàn điều khiển đã có một đống lớn đơn đặt, cô nhíu mày nói: “Như thế nào lại nhiều như vậy.”
Khương Từ không phản ứng, đã ở trước máy pha cà phê bận như cái con quay. Lại không nhanh lên, trong chốc lát đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, đến giữa trưa ăn cơm đều không nhất định có thể làm xong. Buổi sáng 10 giờ , Lục Thành hẹn bạn ở quán cà phê nói chuyện.Anh tới sớm, đi vào trước ngồi một lát.
Anh nhìn sau bàn điều khiển tiểu cô nương bận như một cái con quay, càng nhìn càng quen mắt. Nhìn nửa ngày, cuối cùng nhớ ra, này không phải cô gái bán rượu trong quán bar ngày hôm qua? Anh tối hôm qua vừa mới ban đầu còn tưởng rằng Thẩm Thính Nam coi trọng người ta, sau lại mới biết được, này nguyên lai chính là em gái kế của Thẩm Thính Nam.
Anh lấy ra di động hướng Khương Từ quay một đoạn video, sau đó gửi đến wechat của Thẩm Thính Nam.
“Tao nói, Thẩm gia bọn mày có phải hay không ngược đãi tiểu cô nương nhà người ta?Tiểu cô nương này sao lại thế này, tối hôm qua ở quán bar làm công đến 3 giờ sáng, bây giờ lại ở quán cà phê chăm chỉ làm việc như tiểu ong mật.” Đầu di động bên kia, Thẩm Thính Nam đang ở nhà cũ bồi mẹ ăn bữa sáng. Anh sáng sớm luôn luôn không có ăn uống gì, đơn giản ăn mấy miếng liền buông dao nĩa, dựa vào lưng ghế xem di động một lát.
Khi tin nhắn Wechat Lục Thành gửi tới, anh hơi hơi túc hạ mi, lại nhấn vào, liền nhìn thấy video Lục Thành gửi anh. Trong video, trên bàn điều khiển đơn đặt cơm hộp đã chồng chất như núi, Khương Từ một bên làm cà phê, một bên vội vàng giúp khách đóng gói, động tác trên tay lại thuần thục lại nhanh, thật đúng là rất giống con ong mật chăm chỉ. Thẩm Thính Nam click mở video quên tắt tiếng, Trình Tĩnh Nhàn đang cùng cô gái nói chuyện, nghe thấy tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
Thẩm Thính Nam đưa điện thoại di động khóa màn hình, nói: “Không có gì, bạn con chia sẻ video.”
Trình Tĩnh Nhàn cũng không hỏi nhiều, cùng Thẩm Thính Nam nói: “Con gần đây không bận đi? Vui Vẻ vừa mới về nước, trời xa đất lạ, con ngày thường không có việc gì nhiều mang theo Vui Vẻ đi dạo Bắc Thành.”
Thẩm Thính Nam đối mẹ anh quá mức hiểu biết, bà một khi mở miệng, anh liền biết bà đánh chủ ý gì, uyển chuyển cự tuyệt, “Con gần đây công việc nhiều, Tân Trạch bên kia thu mua hạng mục trong giai đoạn mấu chốt, bận không thấy mẹ.”
Lại nói: “Mẹ cũng không phải không có việc gì sao? Vừa lúc mang Vui Vẻ khắp nơi đi dạo.”
Trình Tĩnh Nhàn có điểm không cao hứng mà nhìn con trai liếc mắt một cái, nói: “Lại bận, ăn một bữa cơm luôn không có thời gian? Hai người các con cũng thật nhiều năm không gặp, hiện tại Vui Vẻ về nước định cư, hai người các con cũng nên thường xuyên liên lạc.”
Nói, nhìn về phía Lâm Vui Vẻ, nói: “Vui vẻ, con lưu số của A Nam, ngày thường có chuyện gì đều có thể tìm nó.”
Lâm Vui Vẻ gật gật đầu, cầm lấy di động, có chút khẩn trương mà nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng hỏi: “Tứ ca, có thể chứ?”
Thẩm Thính Nam thật là phục mẹ. Nhưng lời đều nói đến mức này, anh cũng không dám nói không được, nhàn nhạt “Ân”, nhận lấy điện thoại Lâm Vui Vẻ, nhập số điện thoại anh, sau đó đem điện thoại trả lại. Lâm Vui Vẻ nắm lấy di động, nhìn thấy dãy số của Thẩm Thính Nam, trong lòng có chút vui sướиɠ.
Trình Tĩnh Nhàn cũng cầm lấy di động, nói: “Cô lại đem WeChat của nó cũng gửi qua cho con, con ngày thường điện thoại liên hệ không được, liên hệ WeChat cũng được.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy không tự giác mà túc hạ mi, ánh mắt nhìn về phía mẹ nhiều ít có điểm không vui. Nhưng Trình Tĩnh Nhàn nơi nào có quan tâm, giúp Lâm Vui Vẻ thêm wechat Thẩm Thính Nam, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, nói: “Nào, đồng ý đi.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm mẹ trong chốc lát, sau một lúc lâu, nhẫn nại cầm lấy di động, mở ra WeChat, đồng ý kết bạn.
Cuối cùng, thu hồi di động, nói: “Nếu không còn chuyện gì con liền đi trước, giữa trưa hẹn mẹ nói sau.”
Trình Tĩnh Nhàn nói: “Được.”
Lại dặn dò nói: “Làm việc cũng đừng quá mệt, chú ý thân thể.”
Thẩm Thính Nam “Ân”, nói: “Đi đây.”
Anh cầm lấy áo khoác đứng dậy, lập tức rời nhà ăn.
editor: không biết sao lại gọi Lâm Vui Vẻ;)