Em Gái Mỗi Ngày Đều Muốn Cường Thượng Tôi

Chương 2

"Cảnh Thăng, em trở về ngủ được không, ngày mai ba mẹ đi rồi, em lại đến có được không?"

Lục Cảnh Thăng mím môi không trả lời, mà là đưa tay từ bên hông vào trong áo ngủ của Lục Ôn Ninh, một đường vuốt ve lên trên, sờ đến áo ngực, nhíu mày.

"Buổi tối, không nên mặc cái này."

Trước kia Lục Ôn Ninh đi ngủ luôn không mặc, chỉ khoác áo ngủ, nhưng từ ban đêm em gái tự nhiên chuồn lên giường cô, cô cũng không dám không mặc nữa.

Em ấy còn không biết xấu hổ nói chị ơi.

Mặt mày rũ xuống, bản thân cũng không phát hiện đôi môi phấn nộn hơi chu lên, bộ dáng ủy khuất.

Lục Cảnh Thăng đọc ra biểu tình của cô, hôn lên mặt nghiêng của chị gái: "Mặc hay không cũng như nhau, dù sao cũng sẽ bị em cởi ra.”

Vừa nói chuyện, đồng thời, ngón tay thon dài cũng vén nút áo ngực ra.

Trong mắt Lục Ôn Ninh nổi lên ánh nước, khó nhịn xoay vòng eo mảnh khảnh: "Em không thể chờ đợi được nữa sao? Ngày mai bố mẹ đi rồi.”

Cha mẹ các cô ngủ ở cách vách phòng cô, ngày thường như vậy còn chưa tính, một người bị hại như cô còn phải cố gắng giúp em gái che dấu tội ác, vì sao em gái lại ước mọi người biết quan hệ lσạи ɭυâи của các cô như vậy.

"Muốn ba mẹ đi như vậy sao? Cũng đúng, lúc chuyển nhà chị cười rất vui vẻ.”

Lục Cảnh Thăng còn nhớ rõ chị gái vừa mới tốt nghiệp, bộ dáng muốn thoát ly gia đình, bộ dáng muốn rời xa cô, trong mắt dâng lên một tia đau đớn, cô lấy nội y ra từ trong áo ngủ của Lục Ôn Ninh.

Nội y màu hồng nhạt, ở giữa còn đeo một chiếc nơ nhỏ đơn giản, treo trên cánh tay Lục Cảnh Thăng, lơ lửng trước mắt Lục Ôn Ninh.

Trước ngực trống rỗng, khiến mũi Lục Ôn Ninh cay cay, hai tay ôm ở trước ngực, che khuất hai vυ'.

"Đừng che lại, thấy qua rất nhiều lần, màu hồng phấn, tùy tiện liếʍ hai cái đã cứng lên."

Sao lại như vậy, em gái lễ phép khách sáo với tất cả mọi người, lại không kiên dè gì mà nói bậy, tục tĩu, lời nói tục tĩu. Giống như một kẻ xấu.

Hít sâu một hơi, Lục Ôn Ninh cắn môi, trơ mắt nhìn hai tay bị em gái tách ra, dưới bộ đồ ngủ mỏng manh, hai điểm đứng thẳng hơi nhô ra.

Lục Ôn Ninh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, rất nhanh bên tai truyền đến tiếng thở dốc tinh tế, ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng tùy ý đi lại trên thân thể mềm mại của cô, sau đó năm ngón tay duỗi ra nắm lấy bầu vυ' đầy đặn của cô, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve.

Nào có chị gái nào bị em gái sờ như vậy, khiêu da^ʍ lại tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu, Lục Ôn Ninh chỉ có thể rụt người gầy gò, nước mắt chảy xuống hốc mắt, không nói một tiếng.

Mềm nhũn đồng thời lại có độ đàn hồi, bong bóng lắng đọng cực lớn bị mắc kẹt trong kẽ ngón tay, Lục Cảnh Thăng chỉ cần nghĩ đến thân thể chị gái sẽ bị người khác đυ.ng vào như vậy, là ghen tị đến muốn phát điên, cho dù như thế nào cô cũng không bỏ được chị gái.

Cô đã phát điên, cô không ngại mình phát điên hơn một chút.

Nhưng vì sao chị gái vĩnh viễn phải coi cô như em gái, đã làm chuyện như vậy, còn không chịu coi cô là Alpha trưởng thành, là Alpha có thể chiếm hữu chị ấy, là Alpha có thể khi dễ chị ấy, những thứ này, khi nào chị ấy mới có thể ý thức được.

Cô dùng sức nhéo vυ' mềm như bông, nhìn chị gái nhíu mày vì đau, ngẩng đầu nhìn cô.

Lục Cảnh Thăng buông giọng khàn khàn ra nói: "Qua vài năm nữa, em có một người bạn A thích Alpha, chị kết hôn hình thức với cô ấy, em kết hôn với O thích Omega khác, chúng ta ở bên nhau nuôi con mèo chị thích có được không?"

Dạ dày đang cuồn cuộn, Lục Ôn Ninh bịt miệng lại, nhịn xuống buồn nôn, cô đã rất cố gắng quên đi những thứ này, chỉ cần em gái lớn lên, gặp được người mình thích. Một ngày nào đó cô có thể trốn thoát.