Khi cửa phòng được mở ra, Lục Ôn Ninh đeo tai nghe vùi mặt vào gối, ngón tay ấn nút âm lượng, liều mạng mở to.
Âm nhạc dần dần lớn lên, gần như đạt đến trình độ đinh tai nhức óc, tiếng khóa khiến người ta kinh hồn bạt vía vẫn rõ ràng như vậy.
Hoặc là ảo giác đi, dù sao cô ăn cơm, làm việc, rời giường đều sẽ sợ hãi nghe thấy tiếng khóa này.
Một tiếng đinh trong cuộc sống đến từ những người chạy qua cuộc sống của cô.
Ánh trăng xuyên thấu qua bệ cửa sổ chiếu vào trong phòng, yên tĩnh an bình, trong huỳnh quang mông lung mỏng manh có một bóng người gầy gò.
Bên giường khẽ nhúc nhích, ngửi thấy mùi hương nhạt nhẽo khiến cô thường xuyên sống trong cơn ác mộng, Lục Ôn Ninh nhắm mắt lại, nước mắt không khống chế được thấm ướt khóe mắt.
Tai nghe bị người ta tháo ra, cô có thể cảm thấy trong chăn ấm áp, một bàn tay đưa vào, mang theo hàn ý sâu sắc, dùng sức dán vào ngực cô, giống như như vậy có thể bắt được trái tim cô.
"Chị ơi, chị ngủ chưa?"
Thanh âm rất nhẹ, rất lạnh, Lục Ôn Ninh căng thẳng đến mức nín thở, cô muốn giả vờ ngủ. Có lẽ như vậy em gái cô sẽ đi.
Một lớp huỳnh quang phủ lên lông mi run rẩy, cô giống như một đứa trẻ, hai tay ôm tay nằm nghiêng, là tư thế rất không có cảm giác an toàn.
Lục Cảnh Thăng rũ mi mắt xuống, tầm mắt dính vào gương mặt ngủ của chị gái, thu hết tất cả chi tiết vào mắt.
"Chị, chị ngủ chưa?"
Chờ đợi thật lâu, không ai đáp lại, trong phòng nho nhỏ, yên tĩnh đến cực điểm, Lục Cảnh Thăng nhắm hai mắt khô khốc lại, đứng lên.
Phổi lại bắt đầu đau, từ lúc thích chị gái bắt đầu chính là vạn kiếp bất phục, ở trong vực sâu địa ngục bị liệt hỏa thiêu đốt, cô nhịn không được muốn kéo chị gái xuống cùng, để cho cô ấy cũng nếm thử đau đớn của cô.
Sau tiếng khóa cửa vặn vẹo, Lục Ôn Ninh nghe thấy tiếng khẽ đóng cửa đủ để cô hoan hô nhảy nhót, lưng dần dần thả lỏng, thở hổn hển một chút.
Cô ngồi dậy, nhìn cửa phòng đóng chặt, đuôi lông mày giãn ra, ánh trăng chiếu vào mắt hơi sáng lên của cô.
"Chị ơi, hình như chị rất vui."
Thanh âm thanh nhuận ôn hòa, làm cho người ta liên tưởng đến dòng suối chảy qua, rõ ràng là thanh âm dễ nghe, Lục Ôn Ninh lại sợ tới mức cả người phát run.
Lục Cảnh Thăng đứng ở phía sau cô, mặt kề sát vào rất gần, nhìn khuôn mặt phóng đại của em gái trong gang tấc. Lục Ôn Ninh run rẩy môi, ôm đầu gối như nhận mệnh.
"Chị chơi trốn tìm có vui không? Cảnh Thăng thắng, chị muốn thưởng cho Cảnh Thăng cái gì?”
Vì sao em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, em gái ôm cô xin kẹo, em gái lộ ra răng nanh đáng yêu, lại trở thành ác ma đè cô ở bất cứ nơi đâu tùy ý đòi lấy.
Lục Ôn Ninh đỏ mắt nghiêng mặt, mái tóc dài màu đen mềm mại lộn xộn trải trên lưng, thẳng đến bên hông.
Giọng cô khô héo nói: "Ngày mai ba mẹ sẽ đi, em không thể chờ thêm một ngày nữa sao?”
Lục Cảnh Thăng cười cười: "Em vốn chỉ định nói chúc ngủ ngon với chị.”
"Nhưng chị muốn cùng Cảnh Thăng chơi trốn tìm, chị cũng luyến tiếc Cảnh Thăng sao?"
Đáy mắt Lục Cảnh Thăng không có ánh sáng. Cô hận nhất cái gì, hận nhất chị gái sợ cô, bài xích cô.
Thân thể lạnh lẽo của cô chui vào chăn chị gái, từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho, ngửi thấy mùi hoa quế dịu dàng trên mái tóc, trong lòng mới ấm lên.
Lục Ôn Ninh được em gái ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn tay em gái đặt trên bụng nàng, cọ xát tóc tai với cô.
Cô không rõ, vì sao em gái có thể làm những chuyện này tự nhiên như vậy, các cô là chị em mà, trong máu mang gien giống nhau như đúc.
Có đôi khi Lục Ôn Ninh nghĩ, có phải cô từng bước dung túng Lục Cảnh Thăng, mới có thể biến em gái ngoan ngoãn thành như vậy, cô há miệng thở dốc, lại nhịn xuống, cô vẫn không mắng được em gái.