Ngõ Ma Hoa ở phường Như Ý, cách phủ Tướng quân không xa lắm. Lão phu nhân càng nghĩ đến chuyện này thì càng thêm tức giận.
Tính toán qua thời gian thì tên khốn đó sau khi thành thân với Uyển Tình không lâu đã bắt đầu nuôi dưỡng thϊếp thất, còn để bọn họ sống ở gần đây, quả thật là khinh người quá đáng!
“Vậy mẫu tử bọn họ cả ngày đều ở nhà sao?”
Bên trong xe ngựa, lão phu nhân trầm giọng hỏi. Ôn Thuyền trả lời.
“Hơn phân nữa thời gian thì mẫu tử Thường thị đều ở nhà, mỗi ngày Thường Huy sẽ đến thư viện, đến chạng vạng tối mới về.”
Lão phu nhân nắm chặt cây trượng trong tay nhưng không nói gì. Từ lúc đó bầu không khí bên trong xe ngựa rất nặng nề, mãi đến một lúc lâu sau thì xe ngựa cũng dừng lại.
Ôn Thuyền và Ôn Hảo bước xuống xe, vươn tay đỡ lấy lão phu nhân. Lão phu nhân vừa xuống xe đã trực tiếp nói.
“Đi thôi.”
Nhìn ngoại tổ mẫu đi như bay rồi nhìn lại hai cánh tay đang vươn lên định đỡ lấy ngoại tổ mẫu của mình, tỷ muội Ôn gia nhìn nhau, trong lòng cũng thả lỏng đi nhiều.
“Chính là ba hộ dân ở trong con ngõ nhỏ đó sao?”
Ôn Thuyền đáp lại.
“Phụ thân con thường đến đây vào lúc nào?”
“Con đã quan sát mấy ngày rồi nhưng chỉ thấy phụ thân đến đây có một lần.”
Thần sắc của lão phu nhân trở nên kỳ lạ.
“Nếu là như vậy thì vận may của chúng ta hôm nay không tồi rồi.”
Ôn Thuyền nhìn lướt qua, sau đó không khỏi kinh hãi. Ôn Như Quy mặc y phục bình thường đang vội vàng bước vào ngõ Ma Hoa.
Thật trùng hợp, ngoại tổ mẫu đến đây lại có thể bắt gặp được phụ thân cũng ở đây!
Giọng điệu của lão phu nhân vẫn rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm về hướng đó không động đậy. Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc thì bà ấy cũng mở miệng.
“Ta nhìn qua thì bức tường này không quá cao. Thúy Hương, ngươi đi trèo lên tường nhìn thử xem, xong rồi quay lại báo tình hình cho ta biết.”
Người tên Thúy Hương kia thật ra là một nhũ mẫu đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nghe vậy cũng chỉ dạ một câu rồi nhấc chân đi ngay. Chỉ là nàng ấy còn chưa đi đến phía bức tường đã quay trở lại rồi.
“Lão phu nhân, cô gia và mẫu tử ba người họ đang đi ra ngoài.”
“Có nhìn thấy rõ bộ dạng của ba người đó không?”
“Nữ tử thoạt nhìn hơn ba mươi, nhi tử thì xấp xỉ đại tiểu thư, nhi nữ cũng không lớn hơn nhị tiểu thư.”
Lão phu nhân nhìn chằm chằm lối vào con ngõ, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Hôm nay vận may quả không tồi, một nhà bốn người ngay ngắn chỉnh tề.”
Nếu là mấy năm gần đây Ôn Như Quy mới nuôi dưỡng thϊếp thất, hoặc như đó là lựa chọn của Uyển Tình, hai ngoại tôn nữ cũng đã đến tuổi thành gia lập thất thì vẫn còn có đường cứu vãn.
Nhưng nếu tuổi tác của hai đứa trẻ đó đã lớn như vậy rồi, thì chỉ còn một con đường thôi: Hòa li, nhất định phải hòa li!
Chỉ cần nghĩ đến việc tên khốn đó cưới nhi nữ của mình mà lại toàn tâm toàn ý với người khác thì đã khiến bà không khỏi tức giận.
Khuê nữ của bà không thể nào chịu ủy khuất như vậy được!
Bà nhìn chăm chú hồi lâu rồi thu hồi ánh mắt, lúc này Ôn Như Quy dẫn theo ba mẫu tử bọn họ đi ra khỏi ngõ Ma Hoa, đi về hướng một chiếc xe ngựa đang dừng ở bên đường.
Ôn Thuyền nhìn thoáng qua xe ngựa, ngay lập tức thay đổi nét mặt. Đó là xe ngựa của Ôn phủ!
Hôm nay phụ thân định đưa bọn họ về Ôn phủ sao?
Ngay lúc này lão phu nhân cầm theo trượng lao ra ngoài.
“Ngoại tổ mẫu…”
Ôn Thuyền hết hồn, lại liếc nhìn qua muội muội rồi lao theo ra ngoài.
Lão phu nhân từ xa vọt tới trước mặt Ôn Như Quy, ngay lập tức giơ trượng lên đánh tới tấp.
“Đồ khốn, dám ở sau lưng nhi nữ của ta nuôi dưỡng thϊếp thất, hôm nay ta đánh chết ngươi!”
Làm sao Ôn Như Quy có thể đoán được chuyện này, cho dù là đoán được đi nữa thì ông ta chỉ là một quan văn trói gà không chặt, không thể làm đối thủ của áp trại phu nhân tướng quân đã từng chinh chiến xa trường được.
Trượng gỗ nặng nề đập vào người ông ta, kèm theo đó là những tiếng hét thảm thiết.
Tiếng hét tựa như tiếng kèn làm kinh động con ngõ nhỏ, người bên trong hàng quán hai bên đường ló đầu ra nhìn, người đi đường cũng tụ tập lại xem.
Chỉ trong nháy mắt bốn phía đã đầy ấp người chen nhau xem náo nhiệt.
“Bà là ai, bà không được đánh phụ thân của ta!”
Thiếu niên đi theo bên cạnh Ôn Như Quy vươn tay bắt lấy trượng của lão phu nhân. Ôn Hảo nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng một góc giơ chân đạp vào đầu gối thiếu niên kia một cái khiến hai chân hắn mềm nhũn, ngã bổ nhào ra đất.
“Huy nhi!”
“Ca ca!”
Sắc mặt của Thường thị cùng Thường Tình hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy Thường Huy.
Ôn Hảo liếc nhìn ngoại tổ mẫu liên tục dùng trượng nện vào người Ôn Như Quy mà chỉ cười lạnh. Phụ thân xem ba mẫu tử nhà này là bảo bối, nhưng tới thời điểm mấu chốt thì cũng có ai quan tâm ông ta đâu.
Nếu như là mẫu thân của nàng thì đột nhiên nhìn thấy phụ thân bị đánh, bà sẽ không suy nghĩ mà lao đến, liều mạng mà bảo vệ ông ta.
Càng nghĩ như thế, Ôn Hảo càng cảm thấy phẫn nộ và đau lòng.
“Nhạc mẫu đại nhân, người mau dừng tay đi!”
Ôn Như Quy vừa né đòn, vừa kêu lên. Lão phu nhân vẫn còn dùng trượng đánh thêm hai cái mới dừng lại, giận dữ chất vấn.
“Ôn Như Quy, ngươi đối xử với nhi nữ của ta như vậy mà vẫn còn mặt dầy gọi ta là nhạc mẫu sao?”
Đến bây giờ người vay xem mới rõ ràng mọi chuyện: Đây là nữ tế nuôi dưỡng thϊếp thất bên ngoài bị nhạc mẫu phát hiện ra.
Hay thật, hai hài tử của thϊếp thất cũng không nhỏ hơn hai nữ nhi đang đứng bên cạnh lão thái thái là mấy, chẳng trách bà ấy lại tức giận đến như vậy.
Đối với việc có thϊếp thất ở bên ngoài thì nữ nhân trong đám đông đều tỏ thái độ bất bình, còn đa số nam nhân lại có tâm thế bao dung.
Trong tay có chút tiền nhãn rồi, trong nhà lại có cọp cái hung tàn, lặng lẽ nuôi một thϊếp thất dịu dàng ôn nhu bên ngoài cũng không có gì lạ.
“Xuất thân của ngươi nghèo khó, lúc thành thân nhà cửa đều do chúng ta mua cho, kết quả thì ngươi lấy bạc của nhi nữ ta đi nuôi thϊếp thất bên ngoài. Ôn Như Quy, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi đúng không?”
Lão phu nhân phẫn nộ đến mức trợn tròn mắt, giơ trượng trên tay lên.
Bà ấy xuất thân từ thổ phỉ nên lúc tức giận sẽ không học theo cách của nhẹ nhàng uyển chuyển của danh môn phu nhân mà sẽ đánh thẳng vào chổ đau của Ôn Như Quy.
Lời này vừa thốt ra, trong đám đông lập tức vang lên bàn luận.
“Nuôi thϊếp thất bên ngoài cũng không vấn đề gì, nhưng dùng của hồi môn của tức phụ để làm việc này thì cũng quá thất đức rồi.”
“Không nghe thấy sao, ngay cả tân phòng cũng là do nhà của tức phụ mua cho.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao, sao chúng ta không gặp được nhỉ?”
Trong đám đông không biết ai hét “A” một tiếng.
“Người này không phải quan lão gia của Binh bộ sao? Có một lần ta thấy ông ta đi tư nha môn ra, nha dịch gọi ông ta là Ôn đại nhân!”
“Hóa ra là quan lão gia sao?”
Mọi người càng thêm kinh ngạc.
Quan lão gia mà cũng dùng của hồi môn của tức phụ đi nuôi thϊếp thất ở bên ngoài sao?
Lời nghị luận sôi nổi chui hết vào tai của Ôn Như Quy, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của ông ta trong phút chốc biến thành màu gan heo.
“Nhạc mẫu đại nhân, có chuyện gì chúng ta về phủ rồi nói cho rõ ràng.”
“Ta không có gì để nói với ngươi.”
Lão phu nhân nện mạnh trượng gỗ xuống đất.
“Ta sẽ tiến cung thỉnh xin ý kiến của Thái hậu, đức hạnh của ngươi như vậy không xứng làm môn sinh của thiên tử.”
Vừa nghe lão phu nhân nói muốn vào cung tìm Thái hậu để cáo trạng, Ôn Như Quy liền biến sắc, vội vã nói ra những lời vốn định về phủ mới nói.
“Nhạc mẫu đại nhân, Thường thị không phải thϊếp thất.”
Ngay lập tức bầu không khí ngưng trọng, không một ai lên tiếng.
Bỗng nhiên có một âm thanh bén nhọn vang lên.
“Ôn Như Quy, nàng ta là ai?”
Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn, ngay lập tức nhìn thấy một phu nhân búi tóc cao, diện mạo xinh đẹp đang bước về phía này.
“Mẫu thân…”
Theo bản năng Ôn Thuyền định đi đến đón bà nhưng Ôn Hảo giữ chặt nàng ấy lại.
Nàng ấy dùng ánh mắt khó hiểu nhìn muội muội của mình. Ôn Hảo thấp giọng nói.
“Đại tỷ, mẫu thân phải đối mặt với chuyện này.”
Mẫu thân không phải loại người bị nam nhân phụ bạc liền không thể sống nổi, chỉ cần ngoại tổ mẫu bình an thì sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của mẫu thân.
Lâm thị đi đến trước mặt Ôn Như Quy, bình tĩnh nhìn ông ta.
“Ôn Như Quy, ngài nói đi, nàng ta là ai?”
Ôn Như Quy cắn chặt môi nhìn nữ nhân đang chất vấn mình, sự dồn nén nhiều năm qua ngay lập tức bùng nổ, ông ta vui vẻ nói ra.
“Nàng ấy là biểu muội của ta, là thê tử nguyên phối* của ta.”
*Nguyên phối: vợ cả