Nước ấm nóng cùng những cánh hoa bồng bềnh được rưới lên vai, hai hàng lông mày của Ôn Hảo rủ xuống, nàng biếng nhác nói.
“Một người lớn như vậy, ta giấu đi thế nào được.”
Bảo Châu càng thêm tò mò.
“Vậy hắn đang ở đâu?”
Ôn Hảo nhắm mắt lại, giọng nói rất bất cần.
“Có lẽ là lại cùng bằng hữu uống rượu thâu đêm.”
Nàng chỉ hù dọa Ôn Như Sinh thôi, bởi vì Ôn Như Sinh nối giáo cho giặc, còn Ôn Phong không hề có liên can gì trong chuyện này, tất nhiên nàng sẽ không làm hại người vô tội.
Chỉ có thể nói trời không tuyệt đường người, đúng lúc này Ôn Phong lại đi cả đêm không về nên mới cho nàng có cơ hội lợi dụng.
“Tiểu thư, nước hơi nguội rồi, người mau đứng lên đi.”
Ôn Hảo bước ra khỏi thùng tắm rồi thay y phục sạch sẽ, nàng ngồi xuống trước gương để Bảo Châu giúp nàng chải tóc.
Biểu tình của thiếu nữ trong gương lưu li vô cùng hờ hững, ánh mắt sâu hun hút, mái tóc đen dài chấm ngang lưng làm tôn lên gương mặt trắng ngần, nhưng biểu tình của nàng không hề có chút liên quan nào với bầu không khí ấm áp trong khuê phòng này.
Ôn Hảo đưa tay chạm lên gương che đi nữa khuôn mặt trong gương.
Mất nhiều ngày chuẩn bị như vậy, đều phụ thuộc cả vào ngày mai.
Nếu như tính sai thì nàng nguyện đồng quy vu tận, cũng nhất quyết không để mẫu thân rơi vào thảm cảnh như kiếp trước.
“Tiểu thư?”
Phản ứng của Ôn Hảo khiến Bảo Châu bất giác cảm thấy bất an.
Ôn Hảo thu tay lại, cong môi cười.
“Đi ngủ thôi.”
Chớp mắt một cái thì đã đến ngày mai.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, mở cửa sổ ra thì hương hoa tươi mát lập tức tràn vào. Lâm thị nhìn thấy hai nữ nhi của mình tay trong tay bước đến, chỉ cảm thấy cảnh đẹp lòng vui.
“Hôm nay trời đẹp thế này thì không nên ở nhà, ra ngoài chơi đi, đã mang đủ bạc chưa?”
“Mẫu thân không cần lo đâu, con đã chuẩn bị đủ rồi.”
Nhìn mẫu thân vui vẻ tươi cười, Ôn Thuyền cảm thấy trong lòng hụt hẫng, nhưng lại không dám để lộ ra mặt. Càng không dám nhìn Ôn Như Quy một cái.
“Chăm sóc tốt cho muội muội của con nhé”
Lâm thị thuận miệng dặn dò thêm một câu, thật ra đối với hai nhi nữ của mình thì bà vô cùng yên tâm.
Trưởng nữ thì cẩn trọng ôn hòa, thứ nữ thì ngoan ngoãn lễ độ. Người khác không sinh được con trai thì cảm thấy tiếc nuối, còn bà thì ngược lại, bà cảm thấy có hai con gái như thế thì không có gì phải tiếc nuối cả.
“Chúng con đi đây ạ.”
Ôn Thuyền uốn gối hành lễ, sau đó nằm lấy tay Ôn Hảo rồi cùng đi ra ngoài.
Đợi cho cả hai con đều rời đi rồi thì Ôn Như Quy mới đứng dậy.
“Lão gia cũng muốn ra ngoài sao?”
“Ừm”
Ôn Như Quy cũng không nhiều lời, nhấc chân muốn đi ra ngoài.
“Hôm nay không phải ngày nghỉ sao, còn sớm như vầy mà lão gia đã ra ngoài rồi sao?”
Đáy mắt Ôn Như Quy cất giấu chút không kiên nhẫn.
“Có chút việc.”
Lâm thị bất mãn hờn dỗi.
“Gần đây lão gia cứ luôn miệng nói bận, thϊếp vẫn còn có việc chưa thương lượng được với lão gia.”
“Có chuyện gì?”
Ôn Như Quy hờ hững hỏi một câu.
Ông ta không nghĩ rằng thê tử của mình có chuyện gì cần phải thương lượng với ông ta, cả ngày điều bà lo lắng nhất là phải tiêu tiền như thế nào, rồi phải trang điểm ăn mặc như thế nào cho hai nhi nữ.
“Vậy lão gia ngồi xuống đi rồi nói.”
Trong lòng Lâm thị vô duyên vô cớ sinh ra khó chịu. Bà luôn có cảm giác phu quân của mình đã thay đổi nhưng cụ thể là thay đổi chổ nào thì bà không biết.
Ôn Nhu Quy ngồi xuống, nhàn nhạt lên tiếng.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Lâm thị bưng tách trà lên nhấp một ngụm, trong lòng nóng nãy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Vẫn là do chuyện mấy ngày trước phủ Tĩnh Vương đến cầu thân đã nhắc nhở thϊếp một điều, Thuyền nhi năm nay đã mười tám tuổi rồi, cũng nên tính chuyện hôn sự.”
Hai năm trước, Lâm thị cũng đã từng thương lượng với Ôn Như Quy chuyện chung thân đại sự của Ôn Thuyền, chẳng qua là quan điểm của hai người có hơi khác biệt.
Lâm thị cảm thấy Trình Thụ và Ôn Thuyền xấp xỉ tuổi nhau, lại hiểu rõ về nhau, nếu như cả hai đứa trẻ đều có ý thì không ngại thân càng thêm thân.
Nhưng Ôn Như Quy lại không đồng ý. Ông ta hy vọng rể hiền của mình phải được chọn trong văn thần huân quý*, đó mới là hậu thuẫn lớn nhất cho trưởng nữ của ông ta.
*Văn thần huân quý: quan lại tướng sĩ, người có công, người có thành tích lớn.
Bởi vì quan điểm hai người khác nhau nên đã khiến chuyện này chậm trể một thời gian, rồi Lâm lão tướng quân lại đột ngột qua đời thế nên chuyện này kéo dài đến tận bây giờ.
Ôn Như Quy nhíu mày sau đó lại đứng lên.
“Ta còn có việc, việc chung thân đại sự của Thuyền nhi chờ ta về rồi bàn sau.”
“Lão gia…”
Lâm thị trơ mắt nhìn Ôn Như Quy xoay người đi ra khỏi cửa, bà uống mấy ngụm trà, trong lòng bực bội.
Khi Ôn Hảo và Ôn Thuyền đi ra khỏi cửa thì ngay lập tức đi thẳng đến phủ Tướng quân. Lão phu nhân nghe hạ nhân bẩm báo có hai tiểu thư đến thì vừa vui mừng lại vừa cảm thấy nghi hoặc.
“Sao lại đến đây sớm như vậy, còn chưa ăn sáng sao?”
Lão phu nhân mỗi tay nắm lấy tay một người, cười tươi rói hỏi. Ôn Thuyền khẽ nhìn trái phải một lượt rồi lên tiếng.
“Ngoại tổ mẫu, chúng con có việc phải nói cho người biết.”
Thấy ngoại tôn nữ trịnh trọng như vậy, lão phu nhân liền nhìn về phía hạ nhân trong phòng khẽ hất cằm.
Trong chốc lát nha hoàn và hạ nhân đều lui ra ngoài, chỉ để lại một tâm phúc và một nhũ mẫu.
“Hai đứa mau nói đi, có chuyện gì thế?”
Mặc dù thái độ của lão phu nhân rất trang trọng nhưng cũng không nghĩ gì quá sâu xa.
Theo bà ấy thì mối quan tâm lớn nhất của hai ngoại tôn nữ đang tuổi xuân thì này thì không có gì khác ngoài chuyện ái tình.
“Ngoại tổ mẫu, người luôn uống thuốc theo lời dặn của thần y chứ?”
Lão phu nhân gật đầu.
“Vậy… chuyện chúng con sắp nói, người nghe xong có lẽ sẽ tức giận…”
Ôn Thuyền lo rằng lão phu nhân nghe xong sẽ chịu không nổi, nên chậm rãi lót đường trước. Lão phu nhân hơi ngạc nhiên, liếc Ôn Hảo một cái.
Ôn Hảo cũng gật đầu.
“Chắc chắn người sẽ tức giận, con và đại tỷ đều lo người sẽ giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Lão phu nhân hít sâu một hơi, ngữ khí vẫn khá bình tĩnh.
“Hai con nói thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chẳng lẽ là đã cùng với tên tiểu tử nào đó làm chuyện quá đáng rồi?
Không giận, không giận, ngoại tôn nữ ruột thịt, đánh chết chúng nó thì chỉ có mình đau lòng thôi.
Ngày xưa nhi nữ như thổ phỉ của bà nhất quyết đòi gả cho một thư sinh, chẳng phải bà cũng đã nhắm mắt nhắm mũi mà ưng thuận đó sao.
“Đợi một lát, ta uống ngụm trà đã rồi các con hãy nói.”
Lão phu nhân nhận lấy tách trà từ tay của nhũ mẫu uống hết nữa tách, bà cảm thấy đã bình tĩnh đi nhiều.
“Nói đi, đừng sợ, trời có sặp xuống vẫn còn ngoại tổ mẫu chống đỡ cho hai con.”
Ôn Thuyền lên tiếng.
“Một năm nay phụ thân và mẫu thân xảy ra không ít cải vã.”
“Hai đứa nó cãi nhau sao?”
Lão phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói là bà cũng lo lắng khi phu thê của nhi nữ cãi nhau, nhưng phu thê nhà nào mà không đôi lần cãi vả, cũng không phải chuyện lớn gì.
“Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nữa.”
Ôn Thuyền lại lót đường trước một câu. Lông mày của lão phu nhân khẽ nhướng lên.
“Chẳng lẽ còn động thủ sao?”
Không lẽ Uyển Tình đánh nữ tế rồi, hai ngoại tôn nữ đến đây cầu xin bà đứng ra bênh vực phụ thân sao?
Ôn Thuyền có hơi chần chừ nhưng rồi cũng phải nói ra.
“Phụ thân… nuôi dưỡng thϊếp thất ở bên ngoài.”
“Cái gì?”
Đột nhiên lão phu nhân biến sắc, đập bàn đứng dậy.
“Ngoại tổ mẫu, người đừng giận… đừng giận!”
Nhìn thấy cơ thể của lão phu nhân hơi chao đảo, Ôn Thuyền bị dọa xanh mặt, vội vàng đỡ lấy cánh tay của bà ấy. Lão phu nhân từ từ ngồi xuống, ánh mắt nhìn chầm chầm vào khuôn mặt của hai tỷ muội bọn họ.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, hai đứa mau nói rõ ràng cho ngoại tổ mẫu nghe đi.”
Ôn Thuyền liếc nhìn Ôn Hảo một cái.
“Là con đã vô tình phát hiện được…”
Nghe Ôn Hảo nói xong, ngay lập tức khuôn mặt của lão phu nhân hiện rõ sự giận dữ.
“Tên súc sinh này, trước kia là do mắt ta bị mù rồi!”
Ôn Hảo vươn tay giữ chặt lấy ống tay áo của bà ấy, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ngoại tổ mẫu bớt giận, nếu người vì chuyện này mà tức giận hại thân thì con và đại tỷ biết phải làm thế nào đây?”
Ôn Hảo và Ôn Thuyền liếc nhìn nhau, trái tim treo cao cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút. Cú sốc lớn nhất đối với ngoại tổ mẫu chính là biết được sự thật này nhưng sau đó thì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều rồi.
“Mẫu tử ba người đó đang sống ở ngõ Ma Hoa đúng không?”
Lão phu nhân đứng dậy, tùy tiện túm lấy cây trượng.
“Đi, đưa ngoại tổ mẫu đến ngõ Ma Hoa đi dạo đi!”