Hai quầy xem bói cách nhau không xa, chủ quầy bên kia nhìn thấy Lâm Hảo nhìn sang thì nở nụ cười nhiệt tình như chào mời. Nhưng Lâm Hảo thu hồi tầm mắt rồi lắc đầu.
“Tiểu nữ nghe nói cao nhân sẽ là người khá lạnh lùng, người quá nhiệt tình thì chỉ có thể là kẻ lừa đảo.”
Người bán hàng rong bên cạnh nghe vậy nhịn không được nói.
“Tiểu cô nương, cô nương nói như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện đấy.”
Lâm Hảo ngượng ngùng cười rồi nhìn về phía Minh Tâm chân nhân.
“Ta vẫn muốn nhờ tiên sinh xem mệnh cho ta.”
“Tiểu cô nương thấy ta giống cao nhân sao?”
Thần sắc của Minh Tâm chân nhân khó đoán hỏi. Lâm Hảo cong môi nói.
“Chẳng qua ta cảm thấy ta và tiên sinh có duyên. Hôm nay vừa ra đường thì ta đã gặp tiên sinh đầu tiên nên đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn xin tiên sinh bói cho một quẻ.”
Lâm Hảo vừa dứt lời đã nghe người bán hàng rong cười lớn.
“Lão Vương, cả ngày nay còn chưa thấy có ai mở hàng cho ông nên ông đừng từ chối nữa, xem giúp tiểu cô nương này một quẻ đi.”
Cái gì mà cao nhân chứ, bởi vì cả ngày không có ai đến xem bói cho nên hôm qua lão Vương còn mượn tiền đi mua bánh bao đây này.
“Tiểu cô nương nghe lão phu khuyên một câu.”
“Tiên sinh cứ nói.”
“Cô nướng đứng dậy trước đi.”
Lâm Hảo nghe theo đứng dậy.
“Mệnh càng xem càng mỏng nên tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, sau này đừng có tùy tiện xem mệnh nữa.”
Minh Tâm chân nhân nói xong thì đem cờ hiệu “Thần bói toán” cất đi, Lâm Hảo tiến lại chỗ chiếc ghế bỏ không rồi thong thả ngồi xuống. Lâm Hảo nhìn bóng dáng của Minh Tâm chân nhân rồi âm thầm thở dài.
Vì kiếp trước tình cờ có cơ duyên nên mới cùng ân sư có giao tình, mà theo như thân phận và tình cảnh của ân sư thì kiếp này muốn tiếp cận ông ấy là vô cùng khó khăn. Cũng may nàng cũng không câu nệ việc làm mới lại mối ân tình với ân sư.
Ba năm đó nàng đã học được rất nhiều thứ cũng có được một đoạn thời gian ngắn sống trong bình yên, mặc dù trên thực tế nơi đó chẳng khác nào một nhà giam, nếu nàng không nghĩ đến chuyện thoát khỏi đó thì sẽ không ảnh hưởng gì cả nhưng nếu muốn ra ngoài thì hoàn toàn không có khả năng.
Tận mắt thấy ân sư của mình chết thảm nên nàng mới trốn về kinh thành vởi vì người ở đó chưa từng ngừng việc đuổi gϊếŧ nàng. Vậy mà cuối cùng nàng cũng không thoát khỏi số kiếp.
Hiện giờ người mà nàng quan tâm đều đang sống tốt nên nàng cũng không nghĩ những việc nàng làm là sai, cũng không nghĩ đến việc không có khả năng kết thâm giao với ân sư.
Hôm nay tìm đến đây là để xác định được lão sư ở chỗ này, sau đó mục đích thật sự của nàng là trộm… à… là lấy mấy phong thư.
Ân sư hay thư từ qua lại với Thiếu sư Tần Vân Xuyên của Thái tử.
Bình Nhạc Đế mai danh ẩn tích vì tâm niệm muốn đoạt lại ngôi vua cho nên lần này ân sư vào kinh chính là muốn mượn sức của Tần Vân Xuyên.
Vốn dĩ trước kia ân sư và Tần Vân Xuyên là huynh đệ tâm giao nhưng sau hỗn chiến năm ấy thì ân sư xuất hiện trước mặt thiên hạ với thân phận thầy bói toán nhưng hiếm khi mở quầy hàng xem bói, còn Tần Vân Xuyên trở thành Thiếu sư của Thái tử.
Trên thực tế thì mấy năm nay đã có không ít người nổ lực âm thầm ủng hộ Bình Lạc Đế, không ít quan đại thần vì tài hay vì quyền, hoặc là vì nhớ chủ cũ mà lặng lẽ sinh tâm tư khác.
Với tiền lệ đã có những người thành công lôi kéo được nên ân sư muốn thử một lần xem có thể thuyết phục được huynh đệ cũ của mình thay đổi hay không.
Có thể khả năng này không cao cho nên ân sư còn dày công chuẩn bị kế sách khác: Không khuyên được thì tìm cơ hội thủ tiêu.
Mà đối phương cũng ôm tâm tư giống như vậy, giả vờ động tâm để lôi kéo ân sư thư từ qua lại rồi kéo dài thời gian để tìm ra ân sư đã thay đổi diện mạo.
Nhưng Tần Vân Xuyên động thủ trước một bước, những người âm thầm theo sau bảo vệ ân sư đều bị gϊếŧ gần hết nên khi ân sư bị thương phải trốn khỏi kinh thành, chính vào lúc đó thì ân sư đã gặp được Lâm Hảo.
Thật ra ân sư gϊếŧ chết hết bọn cướp không phải vì cứu nàng mà lo lắng hành tung của mình sẽ bại lộ, khi ám vệ giơ đao về phía Lâm Hảo thì ân sư đã lên tiếng xin tha mạng cho nàng.
Nàng không thể hiểu được nguyên nhân tại sao vào tình cảnh đó mà ân sư lại nguyện ý cứu nàng, nhưng mặc kệ cho dù là lý do gì thì mạng của nàng cũng là do ân sư cứu.
Thái An Đế có Thái tử và Nguy vương. Mẫu thân của Nguy vương xuất thân là cung nữ nhưng từ nhỏ thì tướng mạo của hắn đã béo ú. Còn Thái tử thừa hưởng dung mạo của Thái An Đế và tiên hoàng hậu nên tuấn mỹ phi phàm.
Chỉ có hai nhi tử như vậy nên đương nhiên Thái An Đế cũng không ghét bỏ Ngụy vương nhưng nếu nói để cho Ngụy vương tranh ngôi hoàng đế với Thái tử thì tuyệt đối không có khả năng này.
Cho dù là xét trên góc độ luật lệ thì sự sủng ái của Hoàng đế vẫn là trên hết.
Có lẽ vì địa vị không thể nào lung lay được nên Thái tử dần mất đi kính nể, hắn ta hành sự càng lúc càng hoang đường, Tần thiếu sư là người hiếm hoi có thể kiềm chế được tính cách của hắn ta.
Lâm Hảo muốn lấy những bức thư đó chính là để đề phòng Tần Vân Xuyên tìm được tung tích của Minh Tâm chân nhân rồi sau đó mang thư đến trình lên Thái An Đế.
Tần Vân Xuyên viết rõ ràng trên thư rằng ông ta có ý định pho trợ cho Bình Lạc Đế, theo như sự đa nghi của Thái An Đế thì sau khi đọc được những bức thư này ông ta sẽ không tha thứ cho Tần Vân Xuyên hay để Tần Văn Xuyên ở bên cạnh Thái tử nữa.
Thái tử lại hoang đường vô lại, nếu không có người kiềm chế thì sớm muộn gì cũng gây ra đại loạn.
Đây là do Lâm Hảo đã cân nhắc qua kế sách. Nếu nàng đối đầu với Thái tử thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, lấy cứng chọi cứng thì hoàn toàn không có hy vọng gì. Cách duy nhất để đánh bại đối phương chỉ có thể để cho hắn tự mình mắc sai lầm thôi.
Nàng tin không có chuyện gì là không thể dao động được, cho dù tước vị Thái tử cũng không ngoại lệ. Thái tử phạm nhiều sai lầm thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được sơ hở, đến lúc đó thậm chí không cần nàng phải ra tay.
Mà tiên hạ thủ vi cường* chính là giải quyết Tần Vân Xuyên trước, cũng coi như nàng giúp ân sư xóa bỏ một mối hiểm nguy. Đây được xem là một công đôi việc.
*Ra tay trước chiếm lợi thế
Hôm nay không thuận lợi khi tiếp xúc với Minh Tâm chân nhân nhưng ngược lại Lâm Hảo không hề nản lòng.
Tính toán qua thời gian thì ân sư cũng chỉ mới liên hệ với Tần Vân Xuyên thôi nên chưa đến lúc thư từ qua lại. Lâm Hảo thu hồi suy nghĩ của mình sau đó dắt Lâm Tiểu Hoa sang một quầy xem bói khác.
“Tiểu cô nương muốn đoán mệnh sao?”
Lâm Hảo ung dung ngồi xuống mỉm cười xinh đẹp.
“Đúng vậy.”
Ở nơi mà mọi người không chú ý Minh Tâm chân nhân thu hồi tầm mắt rồi chậm rãi lắc đầu. Ông ấy cho rằng tiểu cô nương kia có hơi kỳ lạ nhưng xem ra là ông ấy đã suy nghĩ nhiều rồi. Ông ta vừa đi khỏi thì tiểu cô nương đã tìm một thầy bói khác để xem rồi.
Minh Tâm chân nhân đi hai bước thì lại quay đầu lại nhìn rồi phân phó một thiếu niên.
“Ngươi bám theo tiểu cô nương kia xem nàng ấy là nhi nữ nhà ai.”
Thiếu niên khó hiểu gật đầu sau đó đi về hướng của Lâm Hảo.
“Quả thật ta có thể được như ý nguyện sao? Vậy xin đa tạ tiên sinh.”
Lâm Hảo vui vẻ trả tiền cho thầy bói rồi dắt theo Lâm Tiểu Hoa rời đi.
Có phải ân sư phái người theo dõi nàng không?
Đột nhiên Lâm Hảo quay đầu nhìn lại. Thiếu niên theo sau là người có thân thủ khá tốt nhưng cũng không đề phòng được việc đột nhiên Lâm Hảo lại quay lại nhìn nên hắn phải mượn người đi bên cạnh để che đi phân nữa cơ thể mình, cả người xuất ra mồ hôi lạnh.
Suýt chút nữa thì Lâm Hảo đã phát hiện ra hắn rồi!
Chẳng trách tại sao Minh Tâm chân nhân lại kêu hắn theo dõi tiểu cô nương này, tiểu cô nương này không tầm thường nha!
Lâm Hảo tiếp tục quay đầu đi nhưng khóe môi nàng khẽ cong lên. Không ngờ người đang theo dõi nàng lại là người quen, Đỗ Thanh. Họ quen biết nhau trong hoàn cảnh không mấy dễ chịu, Đỗ Thanh chính là người giơ đao lên chém chết tên cướp sau đó định chém chết nàng luôn.
Là cái tên đáng ghét đó. Đột nhiên Lâm Hảo lại quay đầu lại nhìn, lần này Đỗ Thanh còn chưa kịp trốn mà chỉ có thể dựa vào tố chất tâm lý vững vàng của mình để diễn một màn mặt không biến sắc mà đi thẳng về phía trước.
Lâm Hảo vỗ vỗ vào lưng Lâm Tiểu Hoa, ý bảo nó đi nhanh hơn một chút. Vẫn là không nên dọa hắn, lỡ dọa hắn nổi sát tâm mà gϊếŧ nàng diệt khẩu thì biết làm sao bây giờ?
Lâm Hảo cũng không sợ Minh Tâm chân nhân sẽ biết được thân phận của nàng, chỉ cần Đỗ Thanh đi nghe ngóng một chút cũng nghe được chuyện dạo gần đây phủ Tướng quân đã xảy ra chuyện gì nên lý do nàng muốn xem bói cũng là lý do chính đáng thôi.
Nghĩ đến người phía sau đang cẩn thận từng ly từng tý để theo dõi nàng đã khiến tâm tình của Lâm Hảo tốt lên, nàng vừa cưỡi lừa vừa cười vừa hát một khúc nhạc, thảnh thơi đi về hướng phủ Tướng quân.
“Lâm nhị tiểu thư.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lâm Hảo bất chợt cứng người suýt nữa thì rơi từ lưng Lâm Tiểu Hoa xuống đất.
Sao lại gặp chủ nợ thế này chứ?