Ngọc Vô Hương

Chương 38: Ân sư

Quả nhiên kinh thành là nơi linh khí của thiên hạ hội tụ, chỉ tùy tiện gặp được một tiểu nương tử thì cũng là người quốc sắc thiên hương.”

Một thư sinh lên tiếng cảm thán, trong đầu vẫn liên tục nhớ về giọng nói và bóng dáng của thiếu nữ cưỡi lừa.

“Trần huynh nghĩ gì thế, đây là kinh thành nên đâu khó để gặp được mỹ nhân.”

Người nói lời này là một người sống ở kinh thành. Lại có người không nhịn được lên tiếng.

“Không biết tiểu nương tử kia là thiên kim nhà ai, quả thật là lương thiện.”

Suýt nữa bị chậu hoa rơi đập trúng nhưng không hề so đo, còn đem hoa tặng cho cô bé đó, cho thấy tiểu cô nương có tính tình lương thiện.

Lời này vừa nói ra đã có không ít người phụ họa theo.

Mỹ nhân tặng hoa, người đẹp hơn hoa. Lúc bọn họ nhìn thấy cảnh đẹp như thế đã có người nhịn không được ngâm một câu thơ.

Một vị thư sinh xòe quạt ra nói.

“Các người sai cả rồi, tiểu nương tử kia không phải thiên kim của tiểu gia, mà chắc chắn là một đại gia quý nữ.”

“Sao Hàn huynh biết được?”

Mọi người tò mò hỏi. Thư sinh họ Hàn phe phẩy quạt rồi mỉm cười nói.

“Không tính đến cách ăn mặc thì khí chất của vị cô nương đó là thứ mà tiểu gia bình thường không dưỡng ra được.”

“Có lý.”

Những thiếu niên trẻ tuổi chính trực được trò chuyện đôi câu cùng một vị cô nương tướng mạo vô song nên trong lòng khó mà không xao xuyến.

Đây không phải liên quan đến vấn đề nhân phẩm mà liên quan đến vấn đề thanh xuân. Trong lúc đám đông đang nghị luận thì có người có cách nghĩ không giống vậy.

“Sao nãy giờ Ôn huynh không lên tiếng?”

Thiếu niên họ Hàn nhìn thiếu niên có dung mạo anh tuấn hỏi.

“Dương hội nguyên cũng rất trầm mặc?”

Hóa ra đó là thiếu niên đứng đầu bảng thi hội năm nay, hội nguyên Dương Triết. Mấy thư sinh đó đều là thiếu niên tân khoa cống sĩ, hiện tại là những người được quan tâm nhất ở kinh thành.

Dương Triết cười nhạt nói.

“Ta và vị cô nương kia chẳng qua là bèo nước gặp nhau, không có gì để nói.”

Thiếu niên họ Hàn vỗ vào người ngồi bên cạnh.

“Sắc mặt của Ôn huynh không tốt lắm, huynh không thoải mái sao?”

Có người trêu ghẹo hắn ta.

“Ta thấy Ôn huynh không phải là không thoải mái mà là còn nhớ đến tiểu nương tử…”

“Đừng nói bậy!”

Động tĩnh trong phòng khiến mọi người ngơ ngác nhìn sang. Đều là bằng hữu, lại không có người ngoài nên nói đùa một chút cũng không xem là quá mức mà, tại sao hắn ta lại phản ứng kịch liệt như thế.

Sắc mặt Ôn Phong đỏ bừng, hắn ta lúng túng nói.

“Ta không quen đùa như thế…”

Người ta trêu ghẹo hắn ta cùng đường muội, đương nhiên hắn ta không chịu được rồi. Nhưng hắn không nghĩ đến đường muội thật sự phân rõ giới hạn với Ôn gia, vừa rồi nhìn thấy hắn nhưng vẫn làm như không thấy.

Nếu bây giờ hắn giải thích đó là đường muội của hắn thì tất nhiên có thể hóa giải nghi ngờ, nhưng nếu làm vậy thì những nam tử ở đây sẽ biết thân phận của đường muội, làm như thế cũng không thỏa đáng.

Có thể chơi cùng nhau cũng là mối quan hệ tốt, chưa kể tình đồng học thường đi cùng với cả con đường làm quan nên khi nhìn thấy thái độ của Ôn Phong như vậy lập tức có người chuyển đề tài để xoa dịu bầu không khí.

Lúc mọi người uống trà xong, hội nguyên Dương Triết đi bên cạnh Ôn Phong thấp giọng hỏi.

“Ôn huynh quen biết vị cô nương kia đúng không?”

Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của Ôn Phong, Dương Triết mỉm cười đi về phía trước.

Lâm Hảo cũng không biết mình đã trở thành đề tài của một đám tân khoa cống sĩ, mà cho dù có biết thì nàng cũng không quan tâm.

Nàng cưỡi lừa lúc đi lúc dừng, trông thì nhàn nhã tự tại nhưng thật ra là có mục đích, càng đi gần đến đích thì nàng càng thấp thỏm.

Người nàng muốn gặp, bây giờ đã đến kinh thành chưa?

Người Lâm Hảo muốn gặp chính là ân nhân đã cứu mạng nàng kiếp trước, trong lòng nàng người đó chính là ân sư.

Lúc nàng phát hiện phụ thân tính kế thì bỏ trốn khỏi Ôn gia, nàng cưỡi Lâm Tiểu Hoa chạy về hướng nam nhưng kết quả lại gặp phải bọn cướp. Bởi do tác dụng của dược mà nàng không có sức lực cho dù có liều mạng chống lại cũng phí công, Lâm Tiểu Hoa cũng vì thế mà chết dưới đao của bọn cướp.

Đến bây giờ mỗi khi nhớ lại nàng vẫn còn câm hận.

Thoát khỏi bất hạnh khó như vậy sao? Tại sao ông trời còn muốn nàng lại một lần nữa bị vận xui chiếu cố?

Nhưng chính lúc đó thì ân sư đã xuất hiện. Ông ấy cứu nàng khỏi tuyệt cảnh, đưa nàng đến một nơi mà không ai được phép ra vào.

Nàng ở nơi đó đến tận ba năm, cho đến tận khi ân sư chết thảm thì nàng mới trốn về kinh thành.

Hình như Lâm Tiểu Hoa cũng phát hiện chủ nhân của mình đang thất thần nên nó quay đầu lại phe phẩy hai lỗ tai.

Lâm Hảo xoa đầu Lâm Tiểu Hoa rồi nhìn về phía xa đằng trước.

Phía trước có một cây cầu, nếu như đúng lời ân sư nói vào đầu hạ năm Thái An thứ tám thì hẳn là ân sư đang mở sạp xem bói ở bên kia cầu.

Đến gần cầu, Lâm Hảo xoay người nhảy xuống đất sau đó dắt Lâm Tiểu Hoa lên cầu.

Ở đầu cầu có nhiều sạp hàng rong, có sạp bán đồ chơi làm bằng đường, bán bánh xốp, thậm chí là cắt móng tay móng chân… rực rỡ náo nhiệt.

Lẫn giữa những sạp hàng náo nhiệt đó có một ông lão râu tóc bạc phơ hai mắt khép hờ, cả người của ông ấy toát ra cốt cách của thần tiên. Bên cạnh ông ta dựng một cây cờ hiệu, trên đó viết mấy chữ rất đơn giản “Thần toán tử”.

Hai mắt Lâm Hảo phiếm hồng nhưng nàng cố áp dòng lệ sắp trào ra xuống.

Quả nhiên ân sư ở đây!

Thật ra là Lâm Hảo tình nguyện gọi ông ấy là ân sư chứ ông ấy cũng chưa từng mở miệng nhận nàng là đồ đệ.

Nơi mà nàng bị đưa đến năm đó là nơi ẩn thân của Bình Nhạc đế, vị hoàng đế mất tích trong chiến loạn chín năm trước, mà ông lão này là quốc sư mà Bình Nhạc đế coi trọng nhất, Minh Tâm chân nhân.

Thế nên mới nói nơi đó không có ai được phép ra vào, nàng có thể vào đó cũng là do tấm lòng lương thiện của Minh Tâm chân nhân, mà nguyên nhân lớn nhất đó là nàng không biết nói.

Bất hạnh đó của nàng lại là vận may của nàng khi đó.

Bởi vì không biết nói nên người ở đó cũng không phòng bị nàng, ân sư cũng dạy nàng nhiều thứ, lúc đầu chỉ tùy ý chỉ dạy nhưng dần dần lại chỉ nhiều thứ hơn.

Tuy rằng không chân chính mang danh phận sư đồ nhưng trong lòng Lâm Hảo thì ông ấy chính là ân sư.

Lâm Hảo dừng chân khá lâu nên khiến người bán hàng rong chú ý.

“Tiểu cô nương muốn mua đồ chơi làm bằng đường sao?”

Người bán hàng cười ha hả hỏi. Ông lão mở mắt ra nhìn thấy Lâm Hảo, hai mắt của ông ấy tựa như có thần lực có thể nhìn thấu tâm can người khác nhưng Lâm Hảo không sợ.

Nhiều năm là một người câm có thể nhìn thấy tâm can người khác đã khiến nàng am hiểu nhất chính là che giấu tâm sự.

“Ta không mua đồ chơi.”

Lâm Hảo mỉm cười khách khí trả lời rồi nhìn về phía ông lão.

“Ta đoán mệnh.”

Nàng nói xong thì đến gần sạp hàng của ông lão rồi kéo ghế ngồi xuống. Minh Tâm chân nhân liếc nhìn Lâm Hảo cẩn thận đánh giá, sau đó đột nhiên đáy mắt hiện lên tia khác thường.

“Tiên sinh đoán chữ hay là xem tướng?”

“Không xem.”

“Sao cơ?”

Minh Tâm chân nhân không kiên nhẫn vẫy tay.

“Cái gì của tiểu cô nương ta cũng không xem, mau đi nhanh đi, đừng đứng đây khiến lão phu nổi giận.”

Lâm Hảo ngây người, nàng cứ tưởng nàng cứ tiếp cận ân sư một cách tự nhiên nhưng không ngờ mọi việc hoàn toàn không giống lẽ thường.

Có thầy bói nào lại không đoán mệnh chứ? Đúng là không chuyện nghiệp mà.

“Tiên sinh xem giúp ta đi, quả thật tiểu nữ gặp phải chuyện khó nên mới xin tiên sinh giúp chỉ cho một con đường.”

Sợ Minh Tâm chân nhân không chịu nói nên thiếu nữ tỏ ra đáng thương.

“Ta cưỡi lừa đi rất lâu, vất vả lắm mới tìm được sạp bói của tiên sinh.”

Minh Tâm chân nhân vuốt ve chòm râu của mình nhưng không hề dao động.

“Có phải tiểu cô nương ít khi ra khỏi cửa đúng không, nơi này rất nhiều thấy bói, cô nương nhìn bên kia kìa.”

Lâm Hảo nhìn theo hướng tay của Minh Tâm chân nhân thì thấy dưới cầu cách đó không xa cũng có một sạp xem bói, tất cả mọi thứ còn nhiều hơn sạp của Minh Tâm chân nhân.

Lâm Hảo lâm vào trầm mặc.

Như thế này thì cũng cạnh tranh quá rồi?