Ngọc Vô Hương

Chương 25: Quả đắng

Từ khi Lâm lão tướng quân qua đời thì tâm tư của Ôn Như Quy đã không yên.

Ông ta kiên nhẫn chờ đợi hơn một năm, không biết bao nhiêu lần đã nghĩ trong đầu đến tình cảnh ngày hôm nay, trong đầu nghĩ ra bao nhiêu sơ hở thì ông ta lập tức làm mọi cách để ngăn chặn nó.

Ông ta chuẩn bị một cách chu toàn, cũng chính vì thế mà khi nghe Ôn Như Sinh nói như vậy thì cũng đoán được có chuyện không hay rồi.

“Bát ca, lão phu nhân là đang hỏi ta thành thân khi nào mà”

Ôn Như Quy càng nhấn mạnh hơn hai chữ “khi nào”.

Lão phu nhận nện một gậy vào bấp chân ông ta, mạnh đến mức bụi cũng bay mù mịt.

“Ngươi câm miệng!”

“Tiểu tế chỉ sợ tộc huynh quá lo lắng nên nói sai thôi…”

Lão phu nhân cười lạnh.

“Ta thấy ngươi đang chột dạ thì có.”

Ôn Như Quy cứng đờ người nhìn về phía Ôn Như Sinh, trong mắt dâng lên cảnh cáo. Ôn Như Sinh gãi đầu, bộ dạng luống cuống. Lão phu nhân nhẹ giọng nói.

“Ngươi biết gì nói náy, không cần nghĩ cho người khác đâu.”

Ôn Như Sinh lại liếc nhìn Ôn Như Quy rồi lại nhìn sang Lâm thị, càng luống cuống hơn.

“Nhưng ta không nhớ rõ thập đệ và đệ muội thành thân lúc nào. Năm đó thập đệ ở kinh thành bái đường thành thân, đệ ấy rời xa quê quá lâu rồi nên ta không nhớ được…”

Vừa nghe được lời này, đám đông lập tức xôn xao.

Nếu đúng như lời Ôn Như Sinh nói thì Ôn thị lang đâu giống là đã thành thân ở quê nhà đâu?

Sắc mặt của Ôn Như Quy tối sầm, nén giận nhắc nhở.

“Bát ca, lão phu nhân là hỏi chuyện trước khi đệ vào kinh.”

“Trước khi vào kinh sao?”

Vẻ mặt Ôn Như Sinh mờ mịt.

“Trước khi vào kinh thì đệ còn chưa thành thân mà.”

Lời này vừa nói ra thì khiến Ôn Như Quy biến sắc. Lão phu nhân thì cảm thấy như có một chiếc bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống.

Người này quả nhiên là người thành thật mà.

“Bát ca, có phải huynh hồ đồ rồi không?”

Giọng của Ôn Như Quy nghiêm nghị, thái dương cũng nổi gân xanh.

Ông ta trăm vạn lần cũng không nghĩ đến chuyện này đột ngột rẽ hướng.

Phụ tử của Ôn Như Sinh vào kinh thành ông ta chiêu đãi đàng hoàng, không có chút chậm trể nào, còn đem bao nhiêu ngân lượng đưa cho họ. Kẻ ngốc đều biết tương lai của Ôn Phong không thể thiếu sự giúp đỡ của ông ta, cho nên ông ta có nghĩ đến hói trán vẫn không ngờ được chuyện lại xảy ra như thế này.

Đối mặt với sự chất vấn của Ôn Như Quy, Ôn Như Sinh có hơi mất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về hướng Ôn Hảo.

“Rắc”

Thiếu nữ đứng phía sau lão phu nhân mờ nhạt không có cảm giác tồn tại đó lấy từ trong ống tay áo ra một thứ gì đó, mặt không có biểu hiện gì đưa lên miệng cắn một cái.

Ôn Như Sinh run rẩy, mặt mũi trắng bệch.

Lão phu nhân dùng gậy nện xuống đất.

“Ôn Như Quy, ngươi dọa nạt người thành thật như hắn làm gì, ngươi đừng nghĩ người khác cũng lòng lang dạ sói giống như ngươi!”

Ôn Như Quy suýt nữa tức chết.

Chính là lúc này ông ta vẫn nghĩ rằng Ôn Như Sinh sẽ giúp ông ta xoay chuyển cục diện.

“Bát ca, chẳng lẽ huynh không nhớ tiếu Thanh sao?”

Ôn Như Quy cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, ý bảo Thường thị tiến lên.

Tiểu Thanh chính là khuê danh của Thường thị.

Trước vô số cặp mắt đang nhìn mình, Thường thị hướng về phía Ôn Như Sinh hành lễ.

“Bát ca không nhớ ta sao?”

Ôn Như Sinh nhìn chằm chằm Thường thị một hồi, sau đó lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh.

“Là tiểu Thanh muội muội à?”

Ôn Như Quy hơi thả lỏng biểu cảm, nhân cơ hội này nhắc nhở Ôn Như Sinh.

“Bát ca không nhớ chuyện của ta cùng biểu muội à?”

Ôn Như Sinh đưa tay vỗ trán.

“Nhớ rồi!”

Còn chưa đợi Ôn Như Quy thở phào nhẹ nhõm thì Ôn Như Sinh đã nói.

“Không phải hai người từng nói là hai người có hôn ước sao, sau khi thập đệ vào kinh ứng thí, khi tin tức đệ kim bảng đề danh còn thành thân với cao môn quý nữ truyền về quê nhà thì tiểu Thanh muội muội cũng biến mất không chút tung tích, thì ra là vào kinh tìm thập đệ…”

Khuôn mặt Ôn Như Quy hoàn toàn lạnh lẽo.

“Bát ca, trước khi đệ vào kinh đã thành thân với biểu muội rồi, huynh nhớ nhầm sao!”

Người thành thật Ôn Như Sinh nghe được lời thì thì sốt ruột.

“Đệ với tiểu Thanh muội muội có thành thân hay không sao ta lại nhớ nhầm được chứ, mặc dù ta không thông minh như đệ nhưng trí nhớ vẫn tốt lắm…”

Đám đông vây xem lập tức ồ lên.

“Không phải Ôn thị lang nói bị Lâm lão tướng quân ép phải thành thân với nhi nữ của ông ấy sao, hóa ra không hề có chuyện đã thành thân với biểu muội.”

“Thật sự ta không hiểu, nếu chưa thành thân thì cứ nói chưa chứ sao phải nói đã thành thân chứ? Ở Đại Chu, bỏ thê tử mà cưới người khác chính là phạm pháp đấy.”

Người bên cạnh vuốt râu nói ra một lý do.

“Chuyện này thì có gì không hiểu, ngươi nhìn xem đứng bên cạnh Lâm lão phu nhân chính là hai tiểu thư của Ôn gia, còn nhìn hai người đúng phía sau Ôn thị lang đi, một nam một nữ, chắc chắn Ôn thị lang làm vậy là muốn tính kế cho nhi tử duy nhất rồi.”

“Dù là con vợ lẽ nhưng lại là nhi tử duy nhất của Ôn thị lang, tương lai cũng sẽ là người thừa kế trên dưới phủ thị lang, hà tất phải làm như vậy?”

“Đặt ở vị trí là nhà dân bình thường thì là như thế, nhưng đặt ở phủ thị lang thì đây không phải cách lâu dài. Ngươi không nghe Lâm lão phu nhân nói sao, đại trạch của Ôn phủ là do Lâm gia mua cho, Ôn thị lang muốn để nhi tử nắm hết thì có dễ không?”

“Ôi, đúng là nam nhân.”

Ôn Như Quy nghe tiếng bàn tán sau lưng, giận dữ nhìn Ôn Như Sinh, lửa giận bốc lên tới cực điểm.

Rõ ràng đã dặn dò kỹ lưỡng hết rồi nhưng bát ca làm sao vậy chứ?

Ông ta giận nhưng ở trước mặt nhiều người như thế ông ta không thể phát tác được.

Giờ khắc này Ôn Như Quy cũng đã nếm được mùi vị tự lấy đá đập chân mình là như thế nào rồi.

“Ôn Như Quy, ngươi còn muốn nói gì không?”

Lão phu nhân hận, bây giờ đã hả được cơn hận.

Ôn Như Quy cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

“Ngày xưa bát ca từng bị trúng tà nên tinh thần không minh mẫn, ký ức có hơi hỗn loạn nên mới nói nhầm rồi!”

“Bị trúng tà?”

Ôn Như Sinh nhanh chóng quét mắt nhìn Ôn Như Quy một cái, âm thanh giòn giã.

“Không có, ta trúng tà khi nào? Thập đệ nói gì vậy chứ, tại sao cứ một mực phải nói là đã thành thân cùng tiểu Thanh muội muội…”

“Bát ca, huynh phải nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Ôn Như Sinh bị dọa cho xanh mặt.

“Thập, thập đệ, đệ muốn ta nghĩ cái gì?”

“Huynh…”

Ôn Như Quy giận tới mức máu huyết cuồn cuộn dâng lên, rõ ràng ông ta đã nhờ cậy hết vào Ôn Như Sinh rồi. Ông ta biết trong chuyện này có điểm kỳ lạ nhưng ông ta không có thời gian để điều tra rõ ràng được.

Vô cùng bất đắc dĩ nên Ôn Như Quy mới gọi to tên Ôn Bình.

Ôn Bình cúi đầu bước đến nhưng không dám ngước mắt nhìn Ôn Như Quy.

“Có lão nô.”

Ôn Như Quy nhìn về phía lão phu nhân.

“Tộc huynh của ta uống say rồi nên thần trí có hơi loạn, Ôn Bình là người luôn đi theo ta khi ta vào kinh ứng thí nên cũng rõ ràng mọi chuyện, lão phu nhân không ngại nghe ông ta nói hết chứ? Ta biết Ôn Bình là người của ta cho nên lời nói của ông ta có thể sẽ khó tin, nhưng sau khi nghe xong lão phu nhân có thể cho người quay về Ôn gia thôn để kiểm chứng.”

Theo như gia cảnh năm đó của Ôn gia thì tất nhiên không nuôi nổi một thư đồng. Nhưng sau khi đã thi đỗ thì khác, có người đưa bạc đưa vàng, có người cho ruộng cho đất, cũng có người cho người hầu hạ cho nhà cửa.

Ôn Bình là người mà một viên ngoại ở địa phương cho đi theo ông ta.

Ôn Như Quy biết lời của Ôn Bình không có nhiều trọng lượng nhưng trước mắt không có biện pháp tốt hơn. Cho dù đa số mọi người đều đứng về phía Lâm gia, nhưng nếu sự việc còn gây ra tranh cải thì họ sẽ có lý do đến Ôn gia thôn để điều tra.

Mà khi họ đã tìm đến Ôn gia thôn rồi thì chắc chắn sẽ không thể hỏi ra chân tướng được.

Mấy năm nay ông ta gửi rất nhiều ngân lượng về cho thôn xây dựng từ đường, xây dựng học đường thư viện. Người bên ngoài thôn cũng nể nang Ôn Như Quy là quan lớn nên cũng không ai dám đắc tội với người của Ôn gia thôn, có thể nói người trong Ôn gia thôn đều xem ông ta là người tốt.

Chỉ là ông ta không ngờ rằng Ôn Như Sinh lại là người ngu xuẩn đến như vậy.

“Ôn Bình, trước khi ta đến đây đã cùng biểu muội thành thân, ngươi đem tình hình lúc đó giải thích một chút cho lão phu nhân đi.”

Ôn Bình khom lưng cúi đầu nhưng không có động tĩnh gì.

“Ôn Bình?”

Đột nhiên Ôn Như Quy có dự cảm không lành.

Ôn Bình ngẩng đầu lên liếc nhìn Ôn Như Quy một cái, sau đó đưa tay lau mồ hôi ở trán.

“Lão gia… có phải ngài nhớ nhầm rồi không, ngài cùng Thanh phu nhân đây không có thành thân mà.”