Ngọc Vô Hương

Chương 24: Người thành thật.

Có người biết rõ tình hình sao?

Người bình thường đứng xem theo bản năng ai mà không tin tưởng kẻ yếu thế.

Hơn hai mươi năm trước Lâm gia chính là phủ Quốc công, Ôn Như Quy lại chỉ là một tiến sĩ bần hàn. Tiểu thư của phủ Quốc Công nhìn trúng tân khoa tiến sĩ tuấn tú trẻ tuổi, sau đó phủ Quốc công dùng thế lực của mình ép buộc người ta bỏ thê tử cưới tiểu thư quyền quý, đây chẳng phải là những câu chuyện xưa được viết trong thoại bản hay sao?

Bây giờ đã có hơn phân nữa người vây xem náo nhiệt tin vào những lời Ôn Như Quy nói, vừa nghe nói có người biết rõ mọi chuyện thì họ lại càng phấn chấn hơn.

“Người nào biết rõ sự tình?”

Lão phu nhân lạnh lùng hỏi.

Bà và lão tướng quân làm phu thê mấy chục năm, bà tuyệt đối tin tưởng lão tướng quân sẽ không làm cái chuyện ép buộc người khác từ bỏ thê tử.

“Ta nói cho nhạc mẫu đại nhân biết rằng vào kỳ thi xuân năm nay thì tộc huynh của tiểu tế cũng đưa nhi từ đến kinh thành dự thi, bây giờ cũng đang ở tạm trong Ôn phủ.”

Thần sắc của Ôn Như Quy càng thêm bình tĩnh.

“Việc ta cùng biểu muội thành thân, năm đó người trong thôn ai cũng biết, nhạc mẫu đại nhân cứ hỏi tộc huynh của ta thì sẽ rõ thôi.”

Ôn Hảo đứng bên cạnh lão phu nhân nên cũng không có quá nhiều người chú ý đến, nghe được câu này tâm nàng lạnh như băng.

Quả thật phụ thân không hề chột dạ chút nào.

Thôn Ôn gia ở rất xa, muốn đi đến đó rồi quay về cũng phải mất ít nhất hai tháng nên ông ta cho rằng sẽ không có ai đi xác thực chuyện này là đúng hay sai.

Mà cho dù có người thật sự đi xác minh thì cái loại thôn làng khép kín như thế nhiều năm qua đều hưởng lợi từ tiếng tăm của ông ta nên sẽ có ai nói thật sao?

Nhưng một người phải tán tận lương tâm đến mức nào mới có thể đẩy thê tử của mình vào bước đường cùng mà không đổi sắc mặt?

Kiếp trước khiến ngoại tổ mẫu tức chết, mẫu thân thì thần trí điên loạn, mà cuộc sống của nàng và tỷ tỷ cũng kết thúc từ lúc đó. Ôn Hảo càng nghĩ đến thì lại càng câm hận nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện gì.

So với sự bình tĩnh của Ôn Hảo thì Ôn Thuyền lại hơi luống cuống.

Cũng không trách được nàng ấy. Mặc dù chuyện phụ thân dưỡng thϊếp thất bên ngoài là sự thật, nhưng suốt mười tám năm nay nàng ấy đã lớn lên trong tình yêu thương của phụ mẫu, nàng ấy đâu tưởng tượng đến việc hôm nay phụ thân vì muốn kéo mọi người xuống nước mà không tiếc lời nói dối.

Trong lòng Ôn Thuyền hoảng sợ. Nàng ấy nguyện tin những lời phụ thân nói không phải là sự thật nhưng lại sợ nó chính là sự thật.

Nếu đúng như lời phụ thân nói thì mẫu thân biết phải làm thế nào đây?

Nàng ấy và muội muội biết sống thế nào?

Hai tay của Ôn Thuyền lạnh ngắt run rẩy, nắm chặt lấy tay của Ôn Hảo.

Bất luận là kết quả như thế nào nàng ấy cũng phải bảo vệ muội muội!

Cảm nhận được Ôn Thuyền đang sợ hãi, Ôn Hảo nắm lấy tay nàng ấy rồi ghé vào bên tay nhỏ giọng nói.

“Phụ thân đang nói dối.”

Đồng tử của Ôn Thuyền co rút lại, biểu cảm kinh ngạc. Nàng ấy không biết từ đâu mà muội muội lại chắc chắn như vậy nhưng lại không hề do dự mà nguyện tin tưởng.

Nếu không tin tình cảm sâu đậm của muội muội, không lẽ nàng ấy phải tin người phụ thân đang muốn đem mẫu thân và tỷ muội của nàng ấy ném vào địa ngục hay sao?

Không cần hỏi cũng có thể đưa ra lựa chọn được.

Nắm chặt tay của muội muội bỗng nhiên khiến cho Ôn Thuyền không còn sợ hãi nữa.

Điều khiến nàng ấy sợ chính là sợ rằng ngoại tổ phụ đã thật sự dùng thủ đoạn để ép buộc phụ thân của nàng, thân phận thê tử của mẫu thân ngay tư đầu đã là do cướp đoạt mà có. Và sự ra đời của tỷ muội nàng ấy là không công bằng với một nữ nhân khác.

Nhưng nếu như những điều đó đều không xảy ra thì tại sao nàng ấy phải sợ chứ?

Nàng ấy không sợ phụ thân lừa gạt người đời, những xét về lương tâm thì ông ta đã không còn xứng đáng là phụ thân của nàng ấy nữa.

“Vậy đi tìm tộc huynh của ngươi nói cho rõ ràng đi.”

Lão phu nhân không khỏi cảm thấy ngứa mắt, bà ấy không hề do dự nói.

Ôn Như Quy nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Điều hắn lo lắng chính là lão phu nhân sẽ không quan tâm mà trực tiếp tiến cung gặp Thái hậu để khóc lóc kể lể, nhưng may thay vị nhạc mẫu đại nhân này còn có chút hiểu biết, sự việc xảy ra bất ngờ và đang tức giận nên đã đồng ý đi theo ông ta.

Đến cả xe ngựa lão phu nhân cũng không ngồi, vừa nhấc chân đã đi thẳng về hướng Ôn phủ, đi được vài bước lại mắng.

“Uyển Tình, còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lại đây đỡ lão nương.”

Lâm thị nãy giờ vẫn luôn ngây dại nghe thế thì bước đến theo bản năng, nhưng chưa đỡ được lão phu nhân thì bà đã bị vấp suýt nữa thì ngã.

Lão phu nhân nhanh tay đỡ lấy nhi nữ, lớn giọng quát.

“Đi cho vững.”

Ánh mắt hỗn loạn của Lâm thị dần bình tĩnh lại, bà đỡ lấy cánh tay của lão phu nhân.

Thấy lão phu nhân và những người khác đi về hướng Ôn phủ, những người vây xem náo nhiệt cũng không do dự mà đi theo.

Việc đau khổ hơn cả việc không xem được náo nhiệt chính là chỉ xem được một nữa.

Con phố vừa mới bị người ta vây xem đông đúc chớp mắt đã vắng tanh, chỉ còn lại mấy người quan sai chuyên đi trông coi trật tự.

“Quan lớn, còn chúng ta thì sao?”

Tên quan dẫn đầu do dự một hồi rồi có nén tò mò nói.

“Tiếp tục đi tuần đi.”

Tuy rằng mấy việc náo nhiệt này rất vui nhưng dù sao bọn họ cũng là quan lại, lỡ như hai bên đánh nhau thì phải làm sao?

Một bên là phủ Tướng quân, một bên là phủ Thị lang. Hai nhà còn có quan hệ thông gia nên bọn họ không dám nhặt củ khoai nóng bỏng tay này đâu.

Ôn phủ ở cách nơi này cũng không xa, một biển người dập dìu kéo đến, chẳng bao lâu thì cũng đến nơi.

Quản gia Ôn Bình chạy ra.

“Lão gia, đây là…”

Ôn Như Quy chắc chắn sẽ ra hiệu cho Ôn Bình, ông ta trầm giọng nói.

“Bát lão gia có đang ở trong phủ không?”

Ôn Bình liếc nhìn lão phu nhân và đám người, trong lòng hiểu rõ đã đến lúc rồi nhưng không dám thể hiện ra mặt.

“Sáng sớm nay bát lão gia đã đi ra ngoài rồi, hình như còn chưa về nữa.”

“Hình như?”

Đối với câu trả lời này Ôn Như Quy tỏ thái độ không hài lòng, càng không hài lòng Ôn Như Sinh hơn.

Sáng nay ông ta còn cố ý cho người đi báo với Ôn Như Sinh, nói ông ta hôm nay đừng ra khỏi nhà vậy mà sao ông ta lại đi rồi?

“Để lão nô hỏi người canh cửa xem sao.”

Ôn Bình vội đi tìm người canh cửa, một lát sau thì quay lại.

“Lão gia, bát lão gia vẫn chưa về?”

Sắc mặt Ôn Như Quy hơi khó coi.

“Sai người đi tìm bát lão gia về đây.”

Người theo đến xem náo nhiệt có hơi sốt ruột. Nhân chứng không ở đây thì họ chờ ở Ôn phủ, chẳng phải vẫn rất náo nhiệt sao?

Quả nhiên nghe thấy Ôn Như Quy nói.

“Nhạc mẫu đại nhân, không bằng người dời bước vào trong phủ nghỉ ngơi uống tách trà đã.”

Đột nhiên Ôn Thuyền bước lên.

“Ngoại tổ mẫu, khi nào bát bá quay về còn chưa biết, hay là người cứ vào phủ uống tách trà đi.”

Nàng ấy thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt dường như nhìn qua đám người xem náo nhiệt nhưng thật ra là đang nhìn về hướng Ôn Như Quy, nàng ấy biết rõ phụ thân và bát bá là người cùng tộc nên rất có khả năng bát bá sẽ nói giúp phụ thân.

Một khi ở trước mặt nhiều người như vậy mà bát bá đứng ra làm chứng cho phụ thân thì sẽ khiến mẫu thân rơi vào thế khó.

Lão phu nhân nhìn vào ánh mắt lo lắng của ngoại tôn nữ rồi khẽ gật đầu.

Ôn Thuyền nhẹ nhàng thở ra rồi vội đỡ lấy cánh tay của lão phu nhân. Đúng lúc này trong đám người vang lên âm thanh kinh ngạc.

“Thập, thập đệ…”

Ôn Như Quy vừa nhìn thấy Ôn Như Sinh thì vui mừng.

“Bát ca, huynh đi đâu vậy?”

“Ta ra ngoài đi dạo, trong nhà có chuyện gì à? Sao bên ngoài nhiều người thế?”

Ôn Như Sinh đảo mắt, không khống chế được liếc nhìn Ôn Hảo một cái. Nhưng lọt vào trong mắt ông ta là một khuôn mặt xinh đẹp vô cảm không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Lạnh lùng nhưng lại rất đẹp.

Trong lòng Ôn Như Sinh run lên, suýt nữa thì bịt mắt lại.

Yêu quái này không sợ ánh sáng cũng không sợ con người, đúng là không cho người ta con đường sống mà!

Ôn Như Quy không hề biết lúc này tộc huynh của mình đang hoảng sợ nên nhìn thấy ông ta cứ lấm la lấm lét thì lại nghĩ ông ta không quen có nhiều người.

“Nhạc mẫu đại nhân, tộc huynh của ta là người thành thật nên người cứ trực tiếp hỏi huynh ấy đi.”

Ánh mắt của lão phu nhân dừng lại trên người Ôn Như Sinh.

“Ngươi là tộc huynh của Ôn Như Quy?”

“Đúng thế”

“Vậy ta hỏi ngươi, Ôn Như Quy thành thân lúc nào?”

Theo bản năng Ôn Như Sinh liếc nhìn Ôn Hảo, khóe môi thiếu nữ hơi cong lên khiến da đầu ông ta tê rần rồi giả vờ tự nhiên nhìn hai bên trái phải, cuối cùng tầm mắt ông ta dừng trên người Lâm thị.

“Thập đệ thành thân khi nào không phải đệ muội là người rõ nhất sao?”

Người thành thật buồn bực nói.