Xuyên Thành Ba Của Nam Phụ

Chương 31: Cô giáo Dương Nhị Nha phần 2 (TG1)

Thật ra trong thôn không phải không có người tốt nghiệp tiểu học. Sở dĩ thôn trưởng Lý cố tình nhét một người chỉ mới học lớp 4 vào, bởi vì người đó không ai xa lạ chính là cháu gái ông. Con người, ai lại không có tâm tư của riêng mình. Ngay khi nghe Cố Hi nói người tốt nghiệp tiểu học cũng có thể vào trường giảng dạy, ông liền nghĩ đến cháu gái của mình.

Nhân lúc đang bàn công việc cùng Cố Hi, ông tranh thủ tìm thời cơ mở lời giúp cháu gái mình.

Nhận được câu trả lời của Cố Hi, ông hài lòng, trở lại bàn chuyện chính. Cả hai tiếp tục trò chuyện với nhau về việc liên quan đến trường học.

Sau khi bàn luận ổn thỏa, Cố Hi rời nhà thôn trưởng Lý. Cậu không trở về mà đi sang nhà thợ mộc Lý một chuyến, nhờ ông làm cung tiễn giúp cậu. Trước lúc trở về, Cố Hi còn biếu ông 2 cân rượu trắng. Ông niềm nở, miệng đầy hứa hẹn sẽ hoàn thành nó trong thời gian sớm nhất cho cậu.

Trở lại Lý gia, Cố Hi bắt tay vào việc làm vườn trồng rau của mình. Cậu hỏi tư thống cách gieo trồng dưa leo và bí đao. Ngay sau đó, tiểu tư thống cung cấp cho cậu nguyên cuốn cẩm nang hướng dẫn cách gieo trồng dưa leo và bí đao có hiệu quả và năng suất cao.

Hiện tại đang là mùa vụ thu đông của dưa leo, nếu gieo trồng nó vào khoảng tháng 6-8, thì sang tháng 10 cậu sẽ có nguyên rổ dưa tươi ngon. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Cố Hi lại thích loại rau dưa này. Nó không chỉ dễ trồng, mà thời gian thu hoạch còn sớm và sai nhiều quả. Có thể nói là vô cùng tiện lợi.

Mảnh vườn nhà cậu bây giờ còn lại 10m² đất, Cố Hi thầm tính toán, nếu cậu dựng một giàn leo, trung bình sẽ thu hoạch được 62 quả. Một con số mang tính chuẩn xác khá cao, vì đối với những người đàn ông như Cố Hi luôn vô cùng chú trọng đến số liệu. 444 hướng dẫn cậu như thế nào, cậu liền canh theo đó mà làm.

Tiếp theo là bí đao, loại quả có năng suất tốt sau dưa leo.

Hiện tại, bí đao cũng đang vào mùa thu đông. Nhắc đến loại quả này, Cố Hi lại nhớ đến tiết thanh minh mỗi năm, những khi cậu về quê tảo mộ đều sẽ hưởng thức món bí đao thối. Một món ăn tuy nặng mùi nhưng lại có hương vị rất đặc biệt. Chỉ cần rưới lên trên mặt bí đao một ít dầu vừng, nó sẽ thành món mỹ vị nhân gian. Hương vị dân dã có một không hai, nếm một lần là say đắm cả đời. Cậu còn nhớ, lần trở về thành phố lớn, vì quá thèm món bí đao thối, cậu đã thử đến khách sạn cao cấp, nhưng vẫn là không tìm ra hương vị độc đáo đó.

• [Bí đao thối: một loại món ăn truyền thống, đặc sản nổi tiếng ở Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Sau khi trải qua quá trình ủ và len men, bí đao có mùi rất thối. Lúc ăn bí đao thối, người dân thường sẽ rưới vài giọt dầu hạt cải hoặc dầu vừng để tăng hương vị cho món ăn. Vì có mùi thối giống như đậu hũ thối, cho nên người dân hay gọi nó là bí đao thối.]

Nếu bí đao được trồng vào cuối tháng 8, dự tính chừng 3-4 tháng, tức là vào khoảng tháng 11 hoặc tháng 12 bí đao đã có thể thu hoạch ăn từ từ.

Dưới trời nắng nóng, Cố Hi đang cặm cụi đào xới đất trong vườn. Từng giọt mồ hôi nhễ nhãi lăn dài xuống má cậu, hình ảnh vẫn rất đẹp trai. 444 nhanh tay chụp cho cậu một tấm ảnh và phát ngay nó lên trang mạng của mình.

Tại trang cá nhân của tiểu tư thống 444: 【 ảnh chụp 】Cần lao, kí chủ mê người nhất!

Không lâu sau, trên trang mạng của tiểu tư thống lại bùng nổ một lần nữa.

Lúc này, Tiểu Thành Đồ đi ra, nhìn thấy Cố Hi đang miệt mài trồng rau ngoài vườn, cậu nhóc liền tự giác đi đến phòng chứa củi ở bên cạnh, ngồi xuống bắt đầu băm cỏ. Hôm nay, ba sọt cỏ anh em Song Đản giao đến, nhóc còn chưa băm. Đây là phần ăn ngày mai của đám heo nhà nhóc. Bây giờ, nhiệm vụ chăm heo trong nhà đã là của nhóc, nhóc phải có trách nhiệm cho chúng ăn. Bởi vì nhóc không muốn làm ba ba thất vọng.

Mảnh đất trồng rau kia vừa hay nằm ở gần phòng chứa củi. Nhóc chỉ cần ngẩn đầu nhìn sang, liền trông thấy Cố Hi. Vừa băm cỏ, Tiểu Thành Đồ vừa nhìn người ba thân thương của mình, đáy lòng nhóc không khỏi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Thoáng cái giờ cơm chiều đã sắp tới, vợ Lý Ái Hoa bất chợt sang nhà. Hoá ra bốn chiếc áo thun xám cậu nhờ may đã được làm xong, cô sang là để đưa áo cho cậu.

“Chị hai dâu quả là khéo tay, nhanh vậy đã làm xong hết rồi.” Lúc đầu, hai người đã nói tốt may trước 2 cái áo. Không ngờ mới qua một hai ngày, cô đã may xong 4 cái áo.

“Chị nghĩ chắc bây cũng đang cần nó lắm, nên chị ráng làm nhanh một chút. Đặng bây còn có áo mà mặc.” Vợ Lý Ái Hoa trả lời. Trong lời nói còn chứa dụng ý rằng cô đã tốn không ít công sức để may áo giúp cậu.

Cố Hi chỉ mỉm cười, cũng không còn tiếp tục đề tài này nữa.

Đến giờ cơm chiều, hai cha con bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Trên mâm cơm nhỏ là hai chén cơm tẻ cùng tô canh gà rừng và dĩa rau xào. Trước khi dùng cơm, Cố Hi đã múc một chén canh nhỏ chứa đầy dinh dưỡng sang cho bà nội Lý. Bởi vì điều kiện vật chất ở thời đó còn thiếu thốn, người muốn đưa đồ ăn, chỉ có thể múc đưa chén nhỏ. Nếu không đủ, lại múc thêm chén nhỏ khác.

Lúc trở về, cậu cầm theo ba cái qυầи ɭóŧ mới.

Sau khi đã ăn cơm chiều, Cố Hi nhìn lại số lương thực còn ít ỏi của mình. Lại nhớ tới hạn 3 ba năm nạn đói sắp tới trong cốt truyện, cậu bất giác sầu não.

Qua một lúc, Cố Hi không thèm suy nghĩ nữa. Cậu dứt khoát đứng bật người dậy, nói với Tiểu Thành Đồ: “Con trai, chúng ta đi đến chỗ cối xay bột nào.”

Tiểu Thành Đồ ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ.”

Ở đây, thôn nào cũng đều có cối xay bột cả. Vì là tài sản chung, nó được đặt ở một nơi nhất định trong thôn, để người dân đều có thể tùy ý sử dụng. Cứ vào cuối năm, mỗi khi thu hoạch lương thực, mọi người đều sẽ phân lương thực cho nhau. Ví dụ như gạo lúa, hạt kê (cao lương)....... Và như vậy, mỗi nhà sẽ trích ra một phần đem đi xay ghiền thành bột.

Ngoài những lương thực thô, người ta còn dùng sắn dây, củ sen, nghệ......xay ghiền làm thành tinh bột. Trải qua nhiều công đoạn rất kì công, tinh bột mới thành phẩm. Nó mang đến nhiều giá trị dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, ngăn ngừa một phần bệnh tật. Hơn nữa, nó còn có công dụng dưỡng da. Ở hiện đại, loại thực phẩm này rất được mọi người ưu chuộng.

Nhưng thời này lại khác, mọi nhà thường hay dùng lương thực thô nấu cùng với gạo.

Cố Hi có 20 cân (10kg) lúa gạo, đem đi xay ghiền còn 18 cân (9kg) bột gạo. Bởi vì lúa gạo không được trải qua quá trình xát trắng - lau bóng, cho nên khi xay ghiền, bột gạo sẽ có màu tro đen.

Tiếp đến là bột bắp, đem 50 cân (25kg) bắp hạt xay ghiền thành 45 cân (22,5kg) bột bắp. Tuy bắp hạt cũng có da, nhưng da bắp không bị dơ đen. Lúc ghiền, bột bắp có màu vàng ươm. So với bột gạo, bột bắp có màu sắc đẹp hơn.

Cuối cùng là hạt kê (cao lương), xay ra 27 cân (13,5kg) bột kê (cao lương).

Trong lúc Cố Hi đang ngồi xay bột, có khá nhiều thôn dân vây lại. Họ vừa nhìn Cố Hi, vừa thì thầm to nhỏ với nhau. Lại nhìn vào số lương thực cậu có được, ai nấy cũng đều không khỏi xôn xao.

Dù không còn Trương Nhị Thúy và Lý Đại Ngưu, nhà cậu vẫn có bột bắp và bột cao lương để dùng. Hiện tại, nhìn đâu đâu trên người của Lý Ái Quốc cậu, người ta cũng đều thấy người cậu có tiền. Hẳn trong nhà còn có không ít của cải nữa.

Cũng vì thế mà có nhiều người muốn đánh chủ ý, gả con gái cho cậu.

Một người nọ nhịn không được, liền tiến lên mở miệng ngỏ lời: “Ái Quốc, tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa. Hay để thím giới thiệu vài người cho nhé?”

Điều kiện nhà tốt có tiền có xe như Lý Ái Quốc cực kỳ hiếm, cho nên phải tranh thủ mọi thời cơ. Bằng không, người khác sẽ nhanh tay cướp mất.

Có điều, họ đã lầm.

“Cảm ơn thím đã quan tâm. Nhưng nhà tôi vừa mất người thân, tôi muốn làm lễ đại tang, giữ đạo hiếu với ba mẹ mình, nội trong 3 năm sẽ không nói chuyện cưới hỏi.” Cố Hi nhẹ nhàng đáp.

Chỉ với vài câu nói đơn giản, nó đã làm dập tắt bao niềm mong đợi của bao người đang vây quanh cậu.

“Cái này.....cái này cũng không cần, không cần phải như vậy chứ? Cháu trai à, giờ cháu đã 20 rồi. Nếu chờ 3 năm sau cháu mới lập gia đình, cháu cũng đã 23 nồi bánh rồi đấy. Tới lúc đó, ba mẹ cháu cũng có.......” dự được đâu. Người phụ nữ mới đầu nghe cậu nói muốn làm lễ đại tang, báo hiếu cho ba mẹ thì cuống cuồng lên. Làm lễ đại tang không phải có cái gì không tốt, chủ yếu là 3 năm không nói chuyện cưới hỏi, cái này thì cô gái nhà nào có thể thủ tiết tận 3 năm, để đợi 1 cuộc hôn nhân mỏng manh đây?

Thế nhưng, bà nghĩ đến cái chết của Trương Nhị Thúy và Lý Đại Ngưu thì lại ập ừ, không tài nào nói nên lời.

Thấy không khí có chút ngượng nghịu, một người khác lại mở miệng đổi sang đề tài khác: “Ái Quốc, cháu mới mua xe đấy à? Nghe nói còn đi Thượng Hải nữa, mua toàn bao lớn bao nhỏ không thôi. Nói nhỏ với thúc đi, trong túi cháu rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?”

Đôi mắt Cố Hi đượm buồn, thấp giọng đáp: “Nếu biết trước được số tiền ấy là dùng mạng sống của ba mẹ đổi về, tôi thà không cần nó.”

Người đàn ông bị cậu làm cho nghẹn một họng, nhất thời có hơi xấu hổ. Dầu gì thì tiền người ta có cũng là do dùng mạng sống của ba mẹ đổi lấy, nếu đổi lại là ông, ông cũng không cần.

Cố Hi không muốn ở lại tiếp tục dây dưa nhiều lời cùng bọn họ. Vừa xay bột xong, cậu liền nhanh tay nhanh chân thu gom đồ đạc, dắt theo Tiểu Thành Đồ rời đi.

Cũng không phải thôn dân có vấn đề gì, mà là do cậu lười nói những chuyện vô nghĩa thôi.

Ngày hôm sau, Vợ Lý Ái Hoa lại sang nhà, cô đưa 4 cái áo thun nhỏ cho Cố Hi. Vì là may quần áo trẻ nhỏ, nên làm cũng mau. Cô chỉ cần dành ra một buổi chiều là đã may xong. Nhớ đến Tiểu Thành Đồ không có quần mặc, Cố Hi lại lấy vải kaki ra, nhờ cô may thêm hai cái quần lao động cho Tiểu Thành Đồ.

Đêm xuống, trước khi ăn cơm tối, Cố Hi sai bạn nhỏ trong nhà mang một chén canh gà rừng sang nhà kế bên. (phần canh Cố Hi giấu trong quầy trữ vật vào ngày hôm qua.)

Kết quả không ngoài sự mong đợi, cuối giờ ngọ* của ngày hôm sau, Tiểu Thành Đồ có thêm 2 cái quần lao động mới toanh.

*Cuối giờ ngọ là tầm 11h30 - 13h.

Nhưng người xuất lực nhiều nhất vẫn là bà nội Lý. Bà tuổi già, mắt kém mà vẫn ráng từng mũi kim để làm 8 cái qυầи ɭóŧ cho cậu. Trong đó, 4 cái kiểu quần đùi, 4 cái còn lại kiểu tam giác.

Chờ đến khi trời vừa tối, Cố Hi liền bất chấp nhà trống vắng không người, chỉ có bạn nhỏ, mặc ngay chiếc quần đùi nhỏ cùng với cái áo thun đi tới đi lui ở trong phòng. Sau đó, cậu ngã người nằm ì trên giường.

“Thoải mái.”

......

Sáng ngày 31, thợ mộc Lý chuyển bàn đọc sách cùng chiếc ghế gỗ thô và cung tiễn. Biết Cố Hi làm giáo viên tiểu học trong thôn, thế là ông cố tình làm gấp rút cho cậu trước.

Cái bàn học dài gần 1m5, còn có mùi gỗ thô thoang thoảng, vô cùng hợp với chiếc ghế đơn của cậu. Cái ghế cũng không quá lớn, vừa đủ cậu ngồi. Cậu đặt chúng ở vị trí bên cạnh đầu giường. Hộp tủ bàn học có thể thay làm hộp tủ đầu giường, rất tiện sử dụng.

Căn phòng cậu chỉ lớn có 20m², chiều dài 5m, chiều rộng 4m. Mà chiếc giường đã chiếm 1m8, thêm cái bàn học chiếm 1m5, cộng lại hết 3m5. Còn dư lại một chỗ, vừa vặn để cậu dựng chiếc xe đạp của mình.

Suýt thì quên mất, còn tủ quần áo thì cậu đặt ở sau đuôi giường.

Sắp xếp căn phòng đâu vào đấy, cậu cũng dần cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người hiện đại, nó ngày một đậm hơn.

Đang tận hưởng không gian yên bình, chợt ngoài sân có giọng ai vang vọng.

“Ái Quốc.......Ái Quốc có ở nhà không?”

Cố Hi lật đật lên tiếng: “Có, tới, tới đây.”

Rồi cậu nhanh chân đi ra ngoài cửa. Thì ra là thôn trưởng và vợ ông, hai người còn dắt theo một cô gái trẻ, trông rất lạ mặt.

Thôn trưởng Lý tiến lên giới thiệu: “Nó là đứa cháu gái mà chú đã nói với cháu, tên nó là Dương Nhị Nha. Sau này sẽ là giáo viên trường chúng ta, nó dạy lớp trước ban (lớp lá), lớp 1 và 2.

Nhị Nha, đây là Lý Ái Quốc, đã tốt nghiệp cấp 2. Cậu ấy sẽ đảm nhiệm dạy học lớp 3, 4, 5. À đúng rồi, Ái Quốc còn là đại biểu của trường chúng ta. Cháu cứ tạm xem như hiệu trưởng của trường đi.”

Cố Hi thầm nghĩ: làm hiệu trưởng mà qua loa như vậy, có phải quá keo kiệt rồi không?

“Chào anh Ái Quốc.” Dương Nhị Nha vừa chào hỏi Lý Ái Quốc, nét mặt cô cũng đỏ ửng theo. Cô đã từng nghe cậu nói qua, điều kiện của nhà người này rất không tệ, có tiền, có xe đạp, trong nhà lại không còn trưởng bối (ba mẹ). Nếu có thể gả vào nhà này, tương lai vô âu vô lo, sống yên tấm thân tới già. Còn chưa kể, có thêm nhà cậu giúp đỡ, đôi bên tắt lửa tối đèn, chuyện tốt biết bao.

Mới đầu, cô cũng chỉ rung động trước gia cảnh và tiền tài nhà cậu. Nhưng không ngờ, Lý Ái Quốc lại đẹp trai thanh tú như vậy, nó vượt xa mức mong đợi của cô. Khiến cô ngay khi gặp cậu không khỏi vui vẻ, hân hoan trong lòng.

Cố Hi cười ôn hoà, đáp lại: “Chào cô giáo Dương.”

“Nếu hai người đã chào hỏi nhau rồi, hay là nói chuyện một chút với nhau về tình hình trường học sắp tới đi, tiện thể làm quen dần với nhau. Cậu mợ có việc phải đi trước, không làm phiền hai đứa. Người trẻ tuổi, cứ từ từ trò chuyện.” Nói rồi, thôn trưởng định quay người rời đi. Ý đồ muốn tác hợp cho cháu gái có cơ hội ở riêng, tiếp xúc với cậu.

Tiếc là Cố Hi đã cao tay ngăn lại: “Ngày mai cũng khai giảng rồi, có việc gì cứ để sang ngày mai hãy nói. Thời gian còn dài, không cần phải vội. Nhà cháu không có người lớn trong nhà, nếu để người khác bắt gặp cô giáo Dương ở lại nhà cháu một mình, sợ là sẽ bị người ta nói ra nói vào. Như vậy thì không hay cho lắm.”

“Ha ha.....ha, Ái Quốc nói phải, là bác hồ đồ. Thôi thì cứ theo lời Ái Quốc đi, chúng ta về trước, khai giảng lại nói tiếp.....lại nói tiếp.” Thôn trưởng Lý ngượng ngùng, cười lớn. Ông không nghĩ thằng oắt con họ Lý kia lại cẩn thận đến vậy. Ông đành dắt cháu gái về.

“Kia.....anh Ái Quốc, ngày mai gặp.” Dương Nhị Nha tiếc nuối trở về. Trong lòng cô rất muốn ở lại cùng Lý Ái Quốc.

“Ngày mai gặp.” Cố Hi nói.